Chương 21: (Vô Đề)

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)Trong phòng bệnh hiện tại chỉ còn hai người bọn họ.

Ông Phương đã được đưa sang phòng bệnh khác cùng với bà Phương. Từ Lan mang bữa trưa đến, dọn dẹp mấy bộ quần áo Hạ Dương tắm thay ra, chị Lâm cũng mang cháo tới cho Thích Vân Tô rồi vội vàng ra ngoài mua vali và túi để đựng đồ.

Lúc vào bệnh viện Thích Vân Tô chẳng mang theo một thứ gì, chỉ có một bộ trang phục đắt tiền và một ít tiền mặt giao phó hậu sự, bây giờ lúc rời đi, đồ dùng tùy thân vậy mà không ít, ngoại trừ quần áo còn có sách báo giết thời gian, hóa đơn và thuốc, xe lăn và một trái tim đã rung động.

"Hôm nay chị Lâm nấu gì cho anh thế?" Hạ Dương hoàn toàn không có dáng vẻ của một bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, ôm hộp cơm của mình sang giường Thích Vân Tô.

Đồ ăn rất đơn giản, chỉ có cháo và hoa quả cắt nhỏ, thực ra Hạ Dương cũng chẳng khác mấy, riêng về điểm này thì nhìn vẫn khá giống một bệnh nhân. Hắn đặt hộp cơm lên bàn nhỏ của Thích Vân Tô, ngồi khoanh chân xếp bằng trên giường, nói: "Chúng ta ăn một bữa cơm chia tay đi."

Ăn được hai miếng, Hạ Dương nói tiếp: "Vốn dĩ tôi còn định sau khi xuất viện, có cơ hội thì chúng ta tụ tập ăn một bữa thật ngon."

Tay Thích Vân Tô vô thức run lên, suýt làm rơi cái thìa đang cầm, cố gắng khống chế để không lộ ra sự bối rối, đáp lại chậm mất nửa nhịp.

Hạ Dương tự nhiên vừa ăn vừa nói: "Sau này còn cơ hội chứ? Tôi chưa có số điện thoại của anh, tôi nhớ ra... có một đoạn ký ức, mối quan hệ của chúng ta hẳn là rất tốt, hình như tôi thường xuyên tới tìm anh ăn cơm? Anh làm việc ở một công ty lớn, mặc âu phục rất đẹp, rất ấn tượng..."

Hạ Dương hồn nhiên nói trôi chảy, không chú ý tới Thích Vân Tô, nhưng rồi hắn ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình, lập tức tự giác ngậm miệng, còn bổ sung: "Tôi hiểu tôi hiểu, tôi không nói nữa, xin lỗi."

Những chuyện kia đương nhiên Thích Vân Tô cũng nhớ, càng ngày càng có nhiều hình ảnh của tương lai xuất hiện trong đầu óc anh. Anh biết Hạ Dương và Nhiễm Ninh yêu đương, cũng biết mình duy trì với bọn họ một mối quan hệ bạn bè không tồi, dưới thân phận là một đàn anh lớn tuổi, cũng đảm nhiệm làm nhân chứng tình cảm cho Hạ Dương và Nhiễm Ninh, hoặc có thể nói là người hòa giải.

Thỉnh thoảng Nhiễm Ninh sẽ đến tìm anh, phàn nàn với anh rằng Hạ Dương quá trẻ con. Hạ Dương cũng tới tìm anh, xin anh một số lời khuyên cho cuộc sống yêu đương, chia sẻ một số bộ phim hay và địa điểm ăn ngon, là sự quan tâm đối với một người đã từng tự sát không thành nằm chung phòng bệnh.

Thích Vân Tô chìm đắm trong cuộc sống đó, lý trí luôn nhắc nhở bản thân là kẻ không có lòng tự trọng, nhưng không dứt ra được. Anh nguyện ý nghe Nhiễm Ninh nói về người yêu không trưởng thành của cô ấy, cũng không nỡ hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với Hạ Dương.

Hiện tại, khi đã biết trước về tương lai, Thích Vân Tô nhìn thấy niềm khát vọng của mình, sự đáng khinh của mình, sự vọng tưởng của mình, dưới góc độ của một người thứ ba đứng xem, anh biết mình nên vạch giới hạn rõ ràng, cắt đứt mọi liên quan.

"Cần thiết phải kết thúc sạch sẽ vậy sao?" Hạ Dương hỏi, "Số điện thoại cũng không cho được à?"

"Quên hết đi." Thích Vân Tô trả lời rất đơn giản.

"Tới tối bác sĩ Nhiễm phát hiện anh chạy mất, cô ấy nhất định sẽ mắng tôi." Hạ Dương nói, "Cô ấy có thông tin liên lạc của anh không? Anh biết mà, anh là bệnh nhân đầu tiên của cô ấy, cô ấy nói nếu không có anh thì cô ấy đã quyết định nghỉ việc ngay sau ngày thực tập đầu tiên rồi, ôi, tôi có cảm giác trong mắt cô ấy, anh còn quan trọng hơn cả tôi."

"Vậy chẳng phải là tôi càng nên phải đi sao?" Thích Vân Tô cười nói.

"Nhìn tôi lòng dạ hẹp hòi thế hả?" Hạ Dương cười theo.

Không thu lại ý cười nhanh như Thích Vân Tô, Hạ Dương cười rất thoải mái, tranh thủ xiên trộm một miếng hoa quả trong bát của Thích Vân Tô.

Hạ Dương nói: "Tôi biết anh chuyển đến bệnh viện khác là để không giáp mặt tôi, anh kháng cự tương lai bị bẻ cong kia, nhưng mà anh cũng sẽ không... ờm... tự mình kết thúc nữa chứ?"

"Sẽ không." Anh đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh mình đứng bên bờ vực cái chết trong tương lai, vì vậy ở hiện tại này, anh không thể quyết đoán rời đi được nữa.

Còn sống rất tốt, không ai hiểu rõ điều này hơn Thích Vân Tô

- người đã phải chết rất nhiều lần.

"Để lại số điện thoại đi, để tôi yên tâm, bác sĩ Nhiễm cũng yên tâm, về sau chúng ta không gặp nhau nữa, thỉnh thoảng nhắn tin để biết anh còn sống là được." Hạ Dương cẩn thận nhìn Thích Vân Tô, "Được không?"

"Cảm ơn." Thích Vân Tô nhìn thẳng vào mắt Hạ Dương, khóe môi hơi cong gợn lên nụ cười mờ nhạt nhưng ấm áp, "Cảm ơn cậu, cũng thay tôi cảm ơn bác sĩ Nhiễm, yên tâm, tôi sẽ không tự sát nữa đâu."

Hạ Dương nhai miếng hoa quả, thận trọng phân tích biểu cảm của Thích Vân Tô, cuối cùng gật đầu nói: "Tôi tin anh. Anh nhìn anh xem, ngoại hình đẹp trai lại còn nhiều tiền, cuộc sống ắt hẳn sẽ thuận buồm xuôi gió, tùy tiện sống thoải mái sống là được, đừng tự tạo quá nhiều áp lực cho bản thân."

"Muốn khen thì nói ngắn gọn thôi." Thích Vân Tô nói.

"Được rồi, ông chủ Thích có muốn cho một ít lời khuyên không..." Hạ Dương nhỏ giọng, "Ví dụ như lời khuyên làm giàu chẳng hạn?"

"Cậu có thể cẩn thận nhớ lại xem có nhớ ra được kết quả xổ số hay trúng thưởng gì đó trong tương lai không." Chắc là do thời gian ở cạnh nhau không còn nhiều nữa, Thích Vân Tô tạm buông xuống những căng thẳng trong lòng, vui vẻ trò chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!