Chương 20: + 27

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)Suốt thời gian nằm viện vừa qua, Thích Vân Tô cũng đã bị ngã không ít lần. Anh không sợ ngã, dù sao cũng thoải mái hơn là nhờ chị Lâm dìu đi vệ sinh, cứ ngã mấy lần như vậy là sẽ tìm ra được cách tự mình đứng lên, cho đến khi bị Hạ Dương phát hiện.

Mỗi lần như vậy Hạ Dương cũng không nói gì nhiều, không bao giờ hỏi anh sao lại bị ngã, sao không gọi người ra giúp, mà chỉ trực tiếp ôm Thích Vân Tô dậy, nói "đúng lúc ghê, tôi cũng đang định đi vệ sinh", sau đó chầm chậm đỡ anh, đi cùng vào nhà vệ sinh.

"Hạ Dương... Hạ Dương..."

Trong màn mưa, Thích Vân Tô gọi tên Hạ Dương. Cho dù trong lòng anh vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân phải kiên cường lên, không được để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, nhưng lại không kìm được mà buông xuống mọi lá chắn đề phòng, trở nên mềm yếu, cuối cùng là luân hãm hết cứu vãn được.

Anh không thể không thừa nhận, đối với Hạ Dương, ngoại trừ tình cảm nồng nàn như bị ma xui quỷ khiến kia, nhiều hơn chính là sự ỷ lại.

Bởi lẽ đó, khi nhìn thấy Hạ Dương chạy tới, Thích Vân Tô cảm thấy yên tâm tuyệt đối. Anh chống tay xuống đất, giữ tư thế nửa ngồi nửa quỳ, nhìn Hạ Dương tiến lại gần mình, không hiểu sao lại muốn cười, giống như trong hoàn cảnh khó khăn chật vật đột nhiên bắt được một sợi dây thừng, bởi vì đã yên tâm nên mới muốn cười.

"Anh bị ngốc à? Chẳng phải đã dặn anh không được đi lung tung rồi sao? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?"

Hạ Dương ôm Thích Vân Tô đặt lại lên xe lăn, hỏi anh có bị thương chỗ nào không, dáng vẻ nôn nóng, vô thức cao giọng.

Đi cùng Hạ Dương còn có một nam y tá của khoa cấp cứu, vốn là cũng đi theo tìm người, bây giờ lập tức kiểm tra tình trạng cho bà Phương, tiến hành hồi sức cho tim ngay tại chỗ.

Bà Phương giao lại cho các bác sĩ và y tá, Hạ Dương và Thích Vân Tô về khoa cấp cứu trước. Hai người chiếm dụng một cái giường, uống ít nước ấm nghỉ ngơi. Nhiễm Ninh cầm tới cho bọn họ khăn lông để lau nước trên người, dặn dò bọn họ tạm thời cứ ở lại khoa cấp cứu để theo dõi tình hình sức khỏe đã.

Mưa bắt đầu to hơn. Khoa cấp cứu không ồn ào ầm ĩ như ban ngày, mùi thuốc sát trùng gay mũi, bác sĩ và y tá bận rộn đi qua đi lại, nhưng bầu không khí tổng thể vẫn trật tự và gọn gàng.

Bà Phương được cấp cứu và đẩy tới một phòng bệnh khác, sau đó còn phải làm phẫu thuật, bệnh viện đang chờ người nhà của bà tới rồi trao đổi tiếp.

Nhiễm Ninh có thời gian rảnh rỗi, bắt đầu dạy dỗ Hạ Dương: "Chính cậu là bệnh nhân mà còn mang theo ông chủ Thích chạy lung tung khắp nơi, cậu không muốn sống nữa hay là quá tin tưởng vào cái bệnh viện này?"

"Tình huống bất ngờ thôi mà, giờ đã không sao rồi." Hạ Dương nói, cơ thể vô thức dịch về phía Thích Vân Tô.

Dịch được một nửa thì phát hiện hành vi muốn tìm đến Thích Vân Tô để được che chở này quá kỳ cục, thế là lại dịch trở về chỗ cũ.

Nhiễm Ninh liếc Hạ Dương một cái, sau đó ngồi đối diện với Thích Vân Tô, ngữ khí dịu dàng ôn hòa hơn hẳn: "Chờ đến khi thời tiết tốt lên anh nên ra ngoài đi lại một chút, tiếp xúc với nhiều người khác cũng tốt, nhưng mà cũng phải tự mình cẩn thận, đừng có bị Hạ Dương làm hư..."

"Chị bất công quá đó!" Hạ Dương xen vào.

"Tôi là mẹ cậu à?" Nhiễm Ninh hỏi.

"Cũng không phải là không được." Hạ Dương thuận miệng.

"Cậu biến ra chỗ khác đi." Nhiễm Ninh cầm cái khăn bên cạnh vung lên muốn đuổi hắn.

Hạ Dương tránh né, cười nói: "Cho chị lợi dụng thế mà chị còn không hài lòng."

"Tôi hài lòng, cậu dám gọi một tiếng không?"

"Không dám."

Nhiễm Ninh quay sang ngồi đối diện với Hạ Dương, nghiêm túc nói: "Cậu thật sự phải chú ý hơn đó, không đùa được đâu, vết thương trên lưng không thể bị ảnh hưởng, đường hô hấp cũng chưa bình phục hoàn toàn, vẫn tồn tại khả năng xảy ra nguy hiểm, không thể tùy tiện ra ngoài giống ngày hôm nay nữa."

"Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dặn dò của bác sĩ Nhiễm." Hạ Dương nói.

"Được rồi." Nhiễm Ninh đứng lên, nói mấy lời cuối: "Cậu nhớ trông nom ông chủ Thích, hai người ở yên một chỗ nghỉ ngơi đi, đừng gây chuyện nữa."

Nhiễm Ninh vừa đi, Hạ Dương đổ nghiêng người xuống giường, sau đó quay sang hỏi Thích Vân Tô: "Anh có tức giận không?"

"Không." Thích Vân Tô nhàn nhạt đáp.

Yên lặng nửa ngày, Hạ Dương nằm chống tay trên giường, dáng vẻ như đang tập trung suy nghĩ gì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!