Chương 2: + 2

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Do not reup)Thích Vân Tô rơi vào một giấc mộng.

Tay anh nắm chặt ga giường, hô hấp khó khăn, thỉnh thoảng còn vô thức phát ra tiếng rên rỉ, muốn kiềm chế chỉ có thể cắn chặt môi, mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng, gọi lý trí còn sót lại trở về.

Gì vậy nhỉ?

Mộng xuân sao?

Anh không có cách nào bỏ qua những cảm giác trên cơ thể mình.

Cúc hoa đang bị thọc vào rút ra một cách mãnh liệt, phần eo cong lên, lồng ngực phập phồng.

Toàn thân trần trụi, hai chân treo lửng lơ trên không, ngón chân đang co quắp lại và run rẩy. Còn nơi nào đó thì bị một người nắm trong tay, lặp đi lặp lại động tác xoa nắn, vuốt ve, ép cho chất lỏng màu trắng đục đặc sệt bắn ra, chảy giọt xuống bụng, dính lên cả ga trải giường màu xám.

Mơ màng nhìn những vết tích kia, Thích Vân Tô không ngừng nhắc nhở bản thân nên tỉnh lại thôi, tỉnh lại được rồi. Anh muốn trốn chạy, muốn tỉnh lại nhưng không thể không thừa nhận, đây là một cuộc làm tình sảng khoái nhất từ trước đến giờ, cũng là một giấc mộng đẹp, bởi vì người đang đè trên người anh, xoa nắn thứ kia của anh, nhồi đầy hậu huyệt của anh là Hạ Dương.

Là Hạ Dương...

Một giấc mộng hoang đường.

Thích Vân Tô thầm cười tự giễu. Hạ Dương đã có bạn gái, Hạ Dương sắp kết hôn rồi, mình lại mơ giấc mơ này, về sau phải đối mặt với Hạ Dương thế nào đây?

Trong sự sảng khoái khi lên đến cao trào và một tia lý trí nhỏ nhoi còn sót lại, cuối cùng anh rơi vào một cảm giác sung sướng chân thật, làm anh mê muội.

Hai điểm nhỏ trước ngực bị liếm mút đến tê dại, cương cứng, những nụ hôn vụn vặt dịu dàng trải dọc từ tai đến cổ.

Anh cảm thấy hô hấp của Hạ Dương đang ở ngay sát mặt mình, động tác đâm vào rút ra chậm lại một chút, nhưng càng sâu hơn.

Anh nghe thấy một giọng nói trầm khàn quyến rũ bên tai, là giọng của Hạ Dương.

"Bà xã..." Hạ Dương nói, "Em* thật quyến rũ."

(*Câu này Hạ Dương gọi "anh" nhưng Thích Vân Tô đang hiểu nhầm thành "em")

Hóa ra là mơ thấy mình trở thành Nhiễm Ninh.

Quá hèn rồi, Thích Vân Tô nghĩ, cho dù chỉ là một giấc mộng, nhưng lại dâm đãng tới mức này, đúng là hèn hạ.

Hạ Dương là ai? Là người coi anh vừa là thầy vừa là bạn, ngay cả bạn gái của Hạ Dương là Nhiễm Ninh anh cũng quen biết trong nhiều năm, nhưng hiện tại... Thích Vân Tô lại đang đắm chìm trong một giấc mộng ướt át, mơ được làm tình với Hạ Dương.

Thích Vân Tô nhắm mắt, nghe tiếng thở nặng nề của Hạ Dương ở sát bên tai, mở mắt ra, nhìn thấy hầu kết của Hạ Dương đang chuyển động, ánh mắt nhuốm đầy tình dục, khóe môi hơi mỉm cười, mỗi một chi tiết đều chọc cho lòng anh ngứa ngáy.

Thích Vân Tô nghiêng mặt qua một bên, không dám nhìn Hạ Dương nữa. Anh cảm nhận được sự chân thật của ánh mắt và những nụ hôn mềm mại kia, quá chân thật rồi, thậm chí đến cả cảm giác sung sướng cũng rất chân thật.

Sau đó, không biết là kết thúc khi nào, ngủ thiếp đi khi nào.

Một lần nữa tỉnh lại là do bị đồng hồ báo thức gọi dậy. Thích Vân Tô theo thói quen lần mò di động trên tủ đầu giường, mơ màng tắt báo thức, cả người nhức mỏi, anh cau mày mở mắt ra.

Bức rèm không kéo kín, vài tia nắng mặt trời xuyên vào phòng, âm thanh của máy tạo độ ẩm đều đều vang lên, trong không khí thoang thoảng mùi cam ngọt tươi mát, rời khỏi ổ chăn, Thích Vân Tô ngồi ở mép giường, sững sờ hồi lâu. Anh có cảm giác như mình đang ở trong một khu vườn trái cây, xung quanh thấm đẫm hương thơm của sương sớm và các loại quả chín, đúng là một buổi sáng thức dậy trong thoải mái, nhưng...

Căn phòng này, hoàn toàn xa lạ.

Ra khỏi phòng, Thích Vân Tô càng khẳng định hơn cảm giác xa lạ kia.

Đây không phải là căn nhà trong trí nhớ của anh, phòng khách rộng gấp đôi, trong tủ kính cất đầy rượu vang đỏ và mô hình nhân vật bằng nhựa*, trước TV bày la liệt đủ loại máy chơi game, còn có phòng bếp? Nhà của anh từ khi nào lại có phòng bếp?

(*Mô hình nhân vật hay còn gọi là figure, mô phỏng theo những nhân vật trong truyện tranh, hoạt hình)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!