Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)"Hình như cậu ấy rất yêu anh."
Trước khi kết thúc màn tâm sự ban đêm, Hạ Dương nói với Thích Vân Tô như vậy.
Sau đó lại bổ sung: "Hạ Dương của tương lai."
Nói xong, trái tim vốn đang đập nhanh của Hạ Dương có hơi bình tĩnh lại. Hắn không nhìn rõ biểu cảm của người đối diện, sợ làm đối phương lúng túng nên hỏi thêm mấy câu: "Anh nhớ được bao nhiêu chuyện? Đột nhiên phát hiện tương lai mình có thể là cong, rất sợ đúng không?"
"Vẫn ổn." Thích Vân Tô nói.
Đột nhiên phát hiện tương lai sẽ sống chung và yêu đương với người mình thầm mến cũng chẳng phải là chuyện gì đáng để sợ hãi, chỉ là anh không có dũng khí đối mặt với việc đó một lần nữa, cũng không muốn nhìn Hạ Dương và Nhiễm Ninh yêu nhau một lần nữa, không muốn kéo Hạ Dương vào cuộc đời của mình.
Thích Vân Tô nằm xuống, nói câu "nghỉ ngơi đi", kết thúc cuộc trò chuyện.
Hạ Dương nằm thẳng người lại, chỉnh chăn, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Anh quá bình tĩnh, tình cảm của hai người không sâu sắc à? Sao hai người lại ở bên nhau, anh có nhớ không?"
"Rất yêu." Ngữ khí Thích Vân Tô qua loa, "Không nhớ rõ."
"Cũng đúng, tôi cũng không nhớ ra được, thời gian quá dài. Hai người..." Hạ Dương muốn nói gì đó lại thôi, trầm mặc một lát, thay đổi cách nói: "Bọn họ yêu đương mà không thấy khó xử à? Hai trai thẳng nhìn vào mắt nhau kiểu gì được?"
Thích Vân Tô không hiểu sao lại muốn cười, "Tôi khuyên cậu không nên tiếp tục tò mò nữa."
Hạ Dương nuốt rất nhiều dấu hỏi chấm vào bụng, "Cũng đúng, tôi không thể tò mò chuyện mình biến thành cong được..." Đợi một lúc, không thấy Thích Vân Tô có động tĩnh gì nữa, Hạ Dương lại hỏi: "Anh ngủ rồi à?"
"Ngủ đi." Thích Vân Tô đáp.
"Anh nói xem tôi có nên tỏ tình với bác sĩ Nhiễm luôn không? Tôi nhìn thấy trong trí nhớ có hình ảnh tôi tỏ tình thành công, dưới bầu trời trong xanh và cầu vồng, còn có cả nụ hôn đầu, thật lãng mạn..." Hạ Dương lật người nằm nghiêng, quay sang phía Thích Vân Tô.
Ngày đó Thích Vân Tô ngồi xe lăn, ở bên cửa sổ phòng bệnh tòa nhà đối diện nhìn hắn, nhìn Hạ Dương vẫy tay với mình, nhìn Hạ Dương tỏ tình với Nhiễm Ninh.
Hôm đó là ngày có mặt trời hiếm hoi sau chuỗi dài mưa dầm, một chiếc cầu vồng mờ ảo xuất hiện, nhìn Hạ Dương rất giống dải cầu vồng kia, tươi đẹp tỏa sáng.
Ngày đó Thích Vân Tô đã kiềm chế sự rung động trong lòng mình, kiềm chế không được nở nụ cười khi nhìn bóng dáng của người ở phía đối diện.
Một ngày trời trong nắng ấm, Hạ Dương được xuất viện, cũng tỏ tình thành công.
Ngày hôm đó trời rất đẹp, Thích Vân Tô cũng phát hiện không thích hợp để tự sát.
"Tỏ tình đi." Thích Vân Tô nói, "Cậu có phần mềm hack báo trước được tương lai, hãy dùng tương lai đó tránh những mâu thuẫn với Nhiễm Ninh, hai người sẽ ở bên nhau được rất lâu, sẽ không có chuyện đột nhiên cậu yêu đương với đàn ông nữa."
"Tôi cũng nghĩ vậy..." Nhưng trái tim lại một mực không nghe lời, nước mắt chảy mất kiểm soát, hắn dụi mặt vào gối lau đi, nói: "Chắc không bị tính là lừa dối quá đáng đâu nhỉ? Không hiểu sao vẫn cảm thấy là lạ."
Thích Vân Tô hỏi lại: "Cậu lừa dối ai?"
"Có phải là tôi đã mạo phạm anh?" Hạ Dương cười nói, "Anh yên tâm, chúng ta đều là thẳng, tôi hiểu."
2
Hạ Dương nói lần này tỏ tình phải chuẩn bị cẩn thận hơn một chút, hỏi Thích Vân Tô nên tặng hoa gì quà gì. Hắn đã thực sự yên tâm, cho rằng chuyện tương lai không thể thay đổi được quyết định bây giờ của mình, cũng cho rằng Thích Vân Tô rất phản cảm với cuộc sống yêu đương với đàn ông trong tương lai, nên không nhắc tới nhiều nữa.
Thủ tục chuyển viện của Thích Vân Tô khá phiền phức, một phần là vì thủ tục lúc nhập viện không đầy đủ. Di chứng trúng độc nghiêm trọng nhất, tạo thành những tổn thương lên hệ thần kinh, hành động khó khăn, tứ chi không linh hoạt, sau đó còn phải điều trị phục hồi chức năng, vì vậy các bác sĩ khuyên anh không nên chuyển viện.
Là khuyên chứ không phải ép buộc nên không thể ngăn cản được anh. Thích Vân Tô thanh toán gấp đôi tiền lương, nhờ chị Lâm giúp mình hoàn thành các thủ tục càng sớm càng tốt, nhưng mà buổi tối hôm đó giấy tờ đã bị Nhiễm Ninh cầm tới phòng bệnh trả về.
Lúc Nhiễm Ninh đi vào, Hạ Dương đang ngồi xem anime, hắn lập tức tắt video, ngồi thẳng người lên, ánh mắt sáng lấp lánh.
"Tôi không đồng ý." Nhiễm Ninh vừa đến đã nói, "Ngoại trừ anh để tôi gặp người nhà hoặc bạn bè sẽ tới chăm sóc anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!