Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)Hạ Dương muốn ngồi dậy, trên tay vẫn còn ghim kim truyền nước, cả người hắn vô lực, chỉ có thể hơi nằm nghiêng sang nhìn người ở giường bệnh bên cạnh cũng đang nhìn mình.
Ba người nằm cùng một phòng bệnh, chiếc giường còn lại là của một cụ ông đã lớn tuổi, có bạn già của ông bầu bạn. Có lẽ là do hôm nay trời mưa, đất trời mù mịt khiến con người ta càng buồn ngủ, hai người già đều đang thiu thiu ngủ.
Tiếng mưa rơi lọt vào tai, giọng của Hạ Dương vừa nhẹ vừa chậm, hỏi lại một lần nữa: "Thích Vân Tô là tên của anh phải không?"
Thích Vân Tô không trả lời, ban nãy anh ấn chuông gọi y tá, bây giờ y tá đúng lúc bước vào.
Cả hai đồng thời dời tầm mắt đi, không tiếp tục cuộc đối thoại.
Bác sĩ và y tá lục tục đi vào kiểm tra cho Hạ Dương, một cụ già bị tiếng động đánh thức, nhìn một lúc rồi hỏi Thích Vân Tô: "Đây là lính cứu hỏa bị thương trong lúc làm nhiệm vụ cứu người mà bọn họ nói hả?"
Thích Vân Tô đáp: "Vâng."
"Không ngờ thằng nhóc ấy lại còn trẻ như vậy." Bà cụ nói, "Ba mẹ nhất định sẽ rất lo lắng, công việc này quá nguy hiểm."
Thích Vân Tô lại nhìn Hạ Dương, nhìn giường bệnh của hắn bị quây bởi một vòng người. Ba mẹ của Hạ Dương đã trở về, đang đứng nghe bác sĩ dặn dò, bọn họ hỏi về bệnh tình, ngữ khí nghe qua cũng biết là đang rất nóng ruột.
Bà cụ hỏi tiếp: "Cháu thì sao? Bị bệnh gì? Nằm ở đây cũng mấy ngày rồi mà sao không thấy có người nhà đến?" Tuổi của bà cụ đã khá cao nên ngữ điệu nói chuyện chậm rãi, là những lời từ ái quan tâm thật lòng, không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Thích Vân Tô mỉm cười trả lời bà: "Không phải là bệnh gì nghiêm trọng ạ."
"Ông già nhà bà bị Alzheimer, cứ coi mình là một thanh niên trẻ tuổi, nhất định đòi đi đá bóng, kết quả ngã gãy chân." Bà cụ nói, lại cảm thán mấy câu "tuổi trẻ thật tốt".
Bà cụ nói mình họ Phương, con gái và cháu ngoại sống ở một thành phố khác, đang trên đường trở về, sau đó lại hỏi Thích Vân Tô phải xưng hô với anh như thế nào.
"Cháu họ Thích, Thích Vân Tô."
Lúc nói chuyện với bà Phương, anh nói rất nhỏ, nhưng những người vây quanh giường Hạ Dương đều đồng loạt nhìn sang bên này, bọn họ trao đổi ánh mắt lẫn nhau, thể hiện sự kinh ngạc, có vài người còn lẩm bẩm đọc lại tên của Thích Vân Tô. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, cuối cùng không ai quấy rầy hai người kia tán gẫu.
Khi nghe thấy cái tên "Thích Vân Tô" kia, Hạ Dương âm thầm hít sâu một hơi.
Một hơi này hắn đã giữ trong lòng rất lâu rồi, lại càng thêm nặng nề, chồng chất lên nhau, tinh thần gắng gượng chống đỡ, nếu không sợ là sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Hắn nghiêng đầu đi, không nhìn về phía Thích Vân Tô nữa, trạng thái cũng không tốt. Sau khi hoàn thành một lượt các loại kiểm tra, các bác sĩ và y tá rời đi, Hạ Dương cũng bảo ba mẹ mình về nhà nghỉ ngơi, không cần túc trực ở bệnh viện nữa.
Buổi chiều Hạ Chấn Dân có tiết, Từ Lan thở dài, nói cũng phải về nhà chuẩn bị giáo án giảng dạy ngày mai. Bọn họ đều là giáo viên cấp ba, dạy ở trường trung học phổ thông trọng điểm, công việc đã vất vả, mỗi ngày còn phải thay phiên nhau tới bệnh viện, áp lực càng đè nặng hơn.
Mấy tháng nay ba mẹ mình kiên cường gắng gượng, Hạ Dương đương nhiên biết, vì lẽ đó nên hắn mới bảo hai ông bà về nhà nghỉ ngơi, còn cười ha ha trêu một thân mồ hôi của bọn họ đứng từ xa cũng ngửi thấy.
Ba mẹ đi rồi, Hạ Dương ủ rũ nằm xuống, hồi lâu không có động tĩnh. Hắn vẫn đang nghe Thích Vân Tô đứt quãng trò chuyện với bà Phương, chỉ muốn bịt tai lại, ngay cả sau đó nghe thấy tiếng của Nhiễm Ninh cũng không làm hắn vực dậy tinh thần được.
Tiết trời tháng năm âm u ẩm ướt, mưa mãi không dừng, mặt trời mất dạng, trong phòng bệnh không mở điều hòa, gió len lỏi qua khe cửa tràn vào.
Khí trời không tốt này càng làm cho Hạ Dương cảm thấy ngột ngạt.
Nhiễm Ninh đang trong giờ làm việc cũng tranh thủ ghé qua, vừa đẩy cửa đi vào, chưa hết thở dốc đã hỏi Thích Vân Tô: "Bọn họ nói anh nói chuyện rồi, nói anh tên là gì đó Vân?"
Thích Vân Tô nhìn Nhiễm Ninh, đột nhiên muốn lùi bước, nụ cười mỉm đông cứng trên mặt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, dáng vẻ tự nhiên nói lại một lần nữa tên của mình.
Anh không nói nhiều, bộ dạng vẫn lạnh nhạt như mọi khi, chẳng thay đổi được mấy, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để Nhiễm Ninh vui mừng rồi.
"Thực ra chỉ cần tốn thêm ít ngày nữa là tôi cũng tìm ra được." Nhiễm Ninh vừa nói với Thích Vân Tô vừa bật ngón cái, khen tên rất hay, lại nói phải đi bổ sung nốt giấy tờ thủ tục.
Nhiễm Ninh không vào tận giường Thích Vân Tô mà đi tới giường của Hạ Dương, nghiêm mặt quan sát.
Cô nhìn Hạ Dương đang mở mắt không ngủ nhưng tinh thần sa sút, không còn tràn đầy sức sống như trước kia, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Cậu khó chịu chỗ nào thì phải nói với bác sĩ Vương chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!