Chương 15: (Vô Đề)

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)Hạ Dương cầm tay nắm cửa phòng bệnh, tay hắn run lẩy bẩy không phải vì lạnh, nhưng tới khi mở ra lại không gặp được người mình muốn gặp.

Hạ Dương đứng ở ngoài cửa, người trẻ tuổi kia lúc chạy vào còn lỡ va phải hắn, đưa cho hắn một cái khăn lông, sau đó vội vội vàng vàng tìm giấy bút, nghiêm túc hỏi hắn: "Chỉ có 21 phút, chúng ta phải tranh thủ thời gian. Mau nói cho tôi biết, tại sao anh chết đuối, tại sao lại ở tận sáu năm sau xa như vậy? Sáu năm đó trời ơi, anh tích cóp được bao nhiêu tiền rồi thế?"

"Anh ấy đâu?" Hạ Dương không trả lời mà chỉ vào cái giường trống không ở bên cạnh.

"Chắc là đi kiểm tra rồi." Người trẻ tuổi khó hiểu, "Xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta phát triển tình bạn với ông chủ này à?"

Hạ Dương trầm mặc.

Người trẻ tuổi hứng thú hỏi: "Anh ấy làm nghề gì? Có phải là ông chủ lớn không? Bị vướng vào ân oán hào môn? Có rất nhiều tiền đúng không? Anh biết không, à, chắc là anh biết, anh ấy tự sát, mặc một bộ âu phục được đặt may riêng, bộ âu phục kia giá ít cũng phải 30 vạn tệ (hơn 1 tỷ). Là 30 vạn đó! Một năm tôi không kiếm nổi chừng đó tiền đâu. Khuy cài tay áo còn nạm kim cương..."

1

"Ngậm miệng lại đi!" Hạ Dương ngắt lời đối phương, cầm khăn ịn lên đôi mắt đau xót.

Người trẻ tuổi càng hoài nghi, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, nhất thời quên mất mình muốn hỏi gì, tự giác tìm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, lại nhìn đồng hồ treo tường, cảm thấy quan tâm bản thân mình chính là việc quan trọng nhất hiện tại.

Người trẻ tuổi hỏi: "Anh kết hôn chưa? Có con chưa? Mua nhà chưa? Mấy bộ phim kia có tập cuối chưa? Nói cho tôi biết thời gian ra tập cuối là được rồi, không cần tiết lộ nội dung."

Hạ Dương không trả lời, tầm mắt vẫn đặt vào giường bệnh bên cạnh. Cả người hắn ướt đẫm, máy điều hòa thổi tới lạnh thấu xương, lạnh từ trong ra ngoài, tim đập rất nhanh, từng giọt nước nhỏ xuống nền như giọt máu của hắn. Sáu năm, gần như mang ý nghĩa làm lại hoàn toàn từ đầu, hắn sắp biến mất rồi, thời gian sáu năm quá xa, những ký ức của tương lai chưa chắc giữ lại được.

Lại phải chờ rất lâu nữa mới có thể yêu nhau.

"Sau khi tôi xuất viện có được phục chức không? Nghe nói tiểu đội trưởng muốn chuyển tôi sang bên hậu cần, không phải là thật chứ?" Người trẻ tuổi liên tục đặt câu hỏi, cảm thấy thái độ của đối phương rất kỳ lạ, nóng ruột thúc giục, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi? Anh nói mau đi, tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ..."

Hạ Dương mở miệng, muốn nói thẳng về người yêu hiện tại của mình, nhưng người trước mặt lại hỏi: "À đúng rồi, tôi có theo đuổi được bác sĩ Nhiễm không?"

"Cậu có còn nhớ gì về vụ hỏa hoạn xảy ra hai tháng trước ở khu phố cũ không?" Hạ Dương chỉ chỉ phía sau lưng người trẻ tuổi, "Nữ chủ nhân của căn hộ 0704 ở tầng 7, nơi lửa cháy mạnh nhất, người mà chúng ta đã không thể cứu được?"

"Là người phụ nữ có thai kia ấy hả?" Sắc mặt của người trẻ tuổi hơi tái đi, "Có nhớ."

"Cậu thử lại một lần nữa đi." Hạ Dương ra lệnh.

Người trẻ tuổi lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói khàn đặc, "Không phải, mới có sáu năm mà anh đã quên rồi à? Con mẹ nó hiện trường náo loạn chạy tới chạy lui, vốn dĩ đã có thể mang cô ấy ra trước, cứu được cô ấy, nhưng lại nhận được tin báo trên tầng tám có một nhà sáu người đang mắc kẹt, vì vậy không cứu kịp người phụ nữ kia. Tôi cũng đã từng thử trở về, mặc kệ là điều phối nhân viên thế nào đi chăng nữa, cứu được nhà này sẽ có nhà khác, căn bản không phải là điều mà chúng ta có thể thay đổi được."

"Trở lại trước khi xảy ra hỏa hoạn." Hạ Dương bước lên mở cửa sổ, ý bảo người trẻ tuổi kia nhảy lầu đi.

"Đâu phải muốn về ngày nào là về đúng ngày đó được!" Người trẻ tuổi nổi nóng, cao giọng: "Anh bị làm sao thế? Nếu như tôi có thể ngăn được vụ hỏa hoạn thì sao còn để cháy thành như vậy?"

"Thử một lần nữa!" Ngữ khí của Hạ Dương hùng hổ đe dọa.

"Đại ca, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ Dương đương nhiên không quên vụ hỏa hoạn kia, nó là một cơn ác mộng mà hắn đã mơ suốt một thời gian dài. Ngày xảy ra hỏa hoạn bọn họ giằng co cả một đêm, nhiều hộ gia đình thương vong nghiêm trọng. Hắn đã từng thử rất nhiều lần, nhưng vụ hỏa hoạn dường như đã trở thành một giao điểm, thử mấy lần chỉ có thể quay lại hiện trường vụ hỏa hoạn mà thôi.

Thử nghiệm liên tục, có lẽ bởi vì đã làm xáo trộn vận mệnh của nhiều người khác nên hắn bị trừng phạt, lúc nào cũng bị thương nặng, đứng ở ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết.

Hắn không trở về được khoảng thời gian sớm hơn nữa, đành chấp nhận số phận rằng dù mình có cố gắng đến mấy cũng không thể. Hắn tự an ủi mình, vui vẻ nghĩ còn sống là tốt rồi, treo tấm cờ thưởng vì đã cứu một nhà sáu người kia lên thật cao.

Hắn làm được gì khác đây? Hắn không phải thần, cũng không muốn làm thần.

Trong lúc hai bên đang trợn mắt gườm nhau thì y tá đẩy cáng đi vào, chuyển người nằm trên cáng lên giường bệnh.

Người nằm trên giường bệnh đang ngủ, hình như ngủ không ngon lắm, mày nhíu chặt. Hai tháng nằm trong viện nên tóc hơi dài ra, rối tung lộn xộn, ánh đèn phòng bệnh hắt lên mặt người kia, càng lộ vẻ gầy gò xanh xao yếu ớt.

Thái độ của Hạ Dương đến bây giờ mới dịu xuống, hắn chờ y tá chỉnh xong bình truyền dịch rời đi mới lộ diện. Bước chân nặng nề, khoảng cách giữa hai người chính là thời gian và tuổi tác, lại phải chờ rất lâu nữa mới có thể gặp nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!