Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, chỉ còn tiếng huyên náo ầm ĩ, âm thanh trong điện thoại như tiếng sấm đánh ầm ầm bên tai Hạ Dương, từng tiếng từng tiếng bổ vào lòng hắn, đau buốt.
Hắn tức giận ném điện thoại đi, bất lực gào thét, cho dù có trải qua bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không có cách nào bình tĩnh chấp nhận, một lần lại một lần đối mặt với việc Thích Vân Tô rời đi.
Trên tay hắn vẫn còn đang cầm một cái điện thoại khác, là của Thích Vân Tô không mang đi, mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt, đập vào mắt là một đoạn ghi âm: anh không muốn tiếp tục cuộc sống kiểu này, đừng tiếp tục nữa.
"Dương Dương, xảy ra chuyện gì vậy?" Ba mẹ Hạ Dương ở bên ngoài gõ cửa.
Hạ Dương đang ở trong phòng ngủ, mấy tiếng trước hắn và Thích Vân Tô còn cùng nhau thức dậy trên cái giường này. Bọn họ đắp chung chăn, mặc đồ ngủ giống nhau, vào phòng tắm cạo râu cho nhau, nói năm mới vui vẻ, buổi sáng tốt lành, em yêu anh, anh yêu em...
Không muốn tiếp tục cuộc sống kiểu này? Hạ Dương hít sâu một hơi, trả lời ba mẹ: "Con không sao."
Đừng tiếp tục nữa? Hạ Dương thấp giọng chửi thề, đi tìm cái điện thoại vừa bị mình ném vỡ nát, không còn dùng được, hắn chỉ có thể dùng điện thoại của Thích Vân Tô gọi cho một người bạn, hỏi thăm về vụ tai nạn giao thông.
"Hình như là xe mất khống chế, hoặc là tài xế lái xe khi say rượu, đâm thẳng vào rào chắn, không biết có nên nói rất may bên dưới là biển hay không, tài xế chạy thêm một lúc nữa là lên núi. Đoạn đường đó bị chặn lại để làm công tác cứu hộ rồi, có điều khoảng thời gian này thủy triều đang lên, sợ là không dễ tìm..." Đồng nghiệp nói với Hạ Dương, ở phòng trực cũng có người đi tham gia cứu hộ, còn chưa kịp hỏi Hạ Dương biết tin tức từ đâu thì điện thoại đã bị cúp.
Kết thúc trò chuyện, Hạ Dương cũng không còn ở trong phòng nữa, cửa sổ mở toang, gió lạnh thổi tung bức rèm lên.
"Mỗi lần mẹ sang chỗ con đều cảm thấy kỳ quái, Dương Dương, có ai nói với con là con đang bị Tiểu Thích bao nuôi không?" Ở bãi đậu xe, Từ Lan vừa xuống xe đã phỉ nhổ.
Hạ Dương và cha hắn là Hạ Chấn Dân đang cùng nhau bê mấy cái thùng đồ ăn lớn vừa mới mua xuống.
Hạ Chấn Dân nói: "Nói lung tung, ai thèm bao nuôi người như nó."
Từ Lan lườm chồng mình một cái, cảm thấy lời vừa rồi đúng là hơi không xuôi tai lắm, gật đầu phụ họa: "Cũng đúng." Tiếp đó quan sát con trai mình, nói với Hạ Dương: "Con có tiền không? Mua một cái xe cho riêng mình đi, hay là ba mẹ cho con mượn một ít?"
"Hình như ba mẹ quên mất là nhà của bọn con gồm hai căn ghép lại, con có một phần trong đó." Hạ Dương vừa nói vừa đóng cốp xe.
"Nói đến chuyện này." Hạ Chấn Dân nói, "Ba không thể không nhắc nhở..."
Nói ngắn gọn thì là lúc trước căn nhà kia được mua với mục đích kết hôn, sau đó cong mất tiêu, đột nhiên sống chung với một người đàn ông, kết hôn thì sao? Cũng chẳng kết hôn được nữa, chuyện này khá nhạy cảm, hai người sống chung có những mầm họa mà chốc lát không thể nhìn ra ngay được, hai người già cảm thấy mình có trách nhiệm phải truyền đạt lại một ít kinh nghiệm sống của người từng trải.
"Dừng dừng!" Hạ Dương cạn lời, "Cuối năm rồi, ba mẹ nói ít thôi."
"Không nói nữa không nói nữa." Từ Lan nói, "Chẳng phải là đang tết nhất sao? Người già dễ bị xúc động trong khoảng thời gian này."
Ba người chờ thang máy, Hạ Dương nói: "Ông chủ Thích nhà con bây giờ đang thất nghiệp rồi, muốn gây dựng sự nghiệp, gây dựng sự nghiệp nguy hiểm cỡ nào chứ, cho nên là con đang nuôi anh ấy."
"Tiền tiết kiệm của con khéo còn chẳng bằng số lẻ của người ta." Từ Lan đả kích.
Hạ Chấn Dân bổ sung: "Tiền vay mua nhà con trả hết chưa?"
Từ Lan lại nói: "Mỗi tháng cần trả lãi không ít đâu."
"Tổn thương quá trời ơi!" Hạ Dương nhăn nhó, "Con bị hai người nói thành... tiểu bạch kiểm kiếm cơm bằng mặt mất rồi."
Trước khi tiến vào thang máy, Hạ Dương và ba mẹ vẫn đang nói chuyện cười đùa, trong quãng đường thang máy từ tầng trệt đi lên, hắn bắt đầu nhìn thấy một vài hình ảnh và tiếng động lạ.
"Ting..."
Cửa thang máy mở ra, cảm giác bất an càng thêm rõ ràng, vốn dĩ Hạ Dương đang đứng đằng sau, hắn vội vàng chen lên trước ba mẹ, chạy về nhà bấm mật khẩu. Đồ đạc lỉnh kỉnh cầm trên tay tùy tiện bỏ sang một bên, vừa vào nhà đã bắt đầu gọi Thích Vân Tô, không quan tâm đến sự khó hiểu của ba mẹ khi nhìn hành động của hắn.
Nhìn thấy điện thoại của Thích Vân Tô ở tủ giày, Hạ Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi hắn vào phòng ngủ, nhìn thấy một "bản thân mình" khác, tinh thần sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
"Lại không kịp rồi." Hạ Dương kia đang ngồi trên giường cúi đầu, áp suất xung quanh cực thấp.
"Cái đcm nhà nó lại không kịp!! Biết thế nên trói lại luôn, đã nói là không được ra ngoài, cớ gì còn ra ngoài..." Hạ Dương hùng hổ rút điện thoại ra, đầu tiên là gọi cho Thích Vân Tô, nhưng tiếng chuông lại kêu ngay gần đó, tiếp đó hắn chuyển sang gọi cho Thích Hòa Tân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!