Chương 13: + 17

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)Thích Vân Tô đang nằm mơ, một giấc mơ điên đảo hỗn loạn.

Thật giả luân phiên, lẫn lộn không rõ, dường như là anh đang đứng ở một góc nhìn thứ ba nhìn mình tử vong. Là cảnh tượng mà anh đã mơ thấy rất nhiều lần, trong khoảnh khắc ngã xuống từ tầng 8, trong khoảnh khắc chiếc xe gặp tai nạn, cảm giác đau đớn và hoảng sợ ngay lúc đó lan tràn trong mơ, kèm theo cả nỗi tuyệt vọng.

Cuối cùng anh tỉnh lại vì đau.

Thần trí mơ màng, đôi mắt chưa mở ra đã cảm nhận được sự trói buộc trên cơ thể. Anh đang quỳ gối nằm sấp trên giường, hai tay bị kéo ngược ra sau lưng giữ chặt, vùi mặt vào gối, bởi vì động tác của người phía sau quá hung hãn nên đầu anh không nhấc lên nổi, thậm chí còn hơi khó thở.

"Hạ Dương... anh..."

Giọng của Thích Vân Tô khàn đặc, không còn bao nhiêu sức lực, còn bị tiếng rên trong cổ họng che lấp, anh đành mặc kệ, để yên cho Hạ Dương phát tiết.

Cả đêm bị dằn vặt đến mức sắp mất hết tri giác, Thích Vân Tô không thể hiểu nổi Hạ Dương với thể lực kinh người này còn muốn kéo dài trong bao lâu nữa.

Anh bị lật lại như một con cá trên chảo, tầm mắt không rõ ràng, mặt bị một cái cằm thô ráp râu chà xát, nhưng mà anh cũng không giãy giụa, cố gắng vươn tay lên ôm lấy cổ đối phương, vuốt ve phần da sẹo nhăn nheo.

Thích Vân Tô đợi một lúc, đợi Hạ Dương tỉnh táo lại, mở miệng: "Anh vẫn rất... tò mò..."

"Tò mò cái gì?" Hạ Dương chôn đầu vào cổ Thích Vân Tô, vừa nói vừa hôn cổ anh.

Thích Vân Tô chậm chạp không nói tiếp, Hạ Dương lại hỏi: "Anh khó chịu à? Có phải là đang rất đau không?"

Thích Vân Tô "ừ" một tiếng.

Hạ Dương nói: "Em cố ý, em muốn anh không xuống giường được, không ra khỏi cửa được."

"Anh vẫn rất tò mò..." Thích Vân Tô nói, "Trước đây em và... bạn gái ở bên nhau, không phải đã từng nói là rất hợp nhau, khó dừng lại sao? Dựa theo vốn hiểu biết của anh, anh vẫn... luôn cho rằng... ở phương diện kia em rất sung sức..."

"Bây giờ nói chuyện này sẽ rất khó xử đó." Hạ Dương vẫn chưa thôi gặm cắn, động tác nhẹ nhàng, cắn xong mới nói tiếp, "Coi như là anh đang khen em giỏi. Ai mà chẳng mở rộng hiểu biết bằng học hỏi dần dần, có gì kỳ lạ đâu."

Thích Vân Tô không đáp, Hạ Dương nhìn anh, "Em biết anh đang muốn nói gì, anh muốn nói em trời sinh không phải là gay, nếu em có thể cong thì cũng có thể thẳng lại, không thể, cuộc đời em nhờ vả hết vào anh, vậy nên anh đừng có nghĩ tới chuyện chia tay, biết chưa?"

Hạ Dương lại hơi tức giận, không khống chế được mà cao giọng, hai người ôm chặt lấy nhau, hai cơ thể dán sát, Thích Vân Tô cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, qua loa đáp: "Biết rồi."

Sau đó còn nói: "Anh đã kiểm tra rất nhiều tài liệu mà vẫn không thể giải thích được chuyện xuyên qua, Hạ Dương... thực ra anh hi vọng nơi này chỉ là mộng."

Thích Vân Tô vỗ về lưng Hạ Dương.

"Lại nữa rồi? Chưa đủ đau đúng không?" Hạ Dương ôm siết lấy anh, thân dưới bắt đầu hoạt động, tay giữ lấy thắt lưng Thích Vân Tô làm loạn, lát sau hắn bế xốc anh lên, dùng lý do tắm rửa để bận rộn thêm một hồi nữa trong phòng tắm.

Hạ Dương không nói kỹ, còn pha trò về quá khứ đã qua, nói cái gì mà khi còn bé đã có thể xuyên qua, không cần biết là xảy ra chuyện gì, chỉ cần gặp phải nguy hiểm là có thể xuyên qua, Thích Vân Tô không tin lắm, tuy rằng đã tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn không có cách nào tự thuyết phục được bản thân mình, vẫn cho rằng đây chỉ là mộng cảnh mà thôi.

Thích Vân Tô không muốn Hạ Dương tiếp tục mạo hiểm, vết thương trên người Hạ Dương đã chứng minh, cái gọi là gặp nguy hiểm cũng chỉ là xác suất phần trăm, chưa chắc lúc nào cũng là thật. Nhưng đề tài này đã trở thành điểm mấu chốt không thể động vào, nhắc tới là Thích Vân Tô sẽ không xuống giường được.

Mấy ngày gần giao thừa anh gần như không ra khỏi cửa. Mỗi ngày ở trong nhà đọc sách hoặc xem anime cùng Hạ Dương.

Nếu như không có những ký ức lung tung ở trong đầu thì những tháng ngày này đúng là rất yên bình.

Hôm cuối năm, anh ngủ chán chê rồi ra ban công sưởi nắng. Vì để Thích Vân Tô không ra khỏi nhà, Hạ Dương còn bảo ba mẹ sang nhà mình cùng nhau chuẩn bị cơm tất niên.

Buổi sáng lúc còn nằm trên giường, ba mẹ Hạ Dương đã gọi video tới nói về thực đơn tối nay, hỏi hai đứa có muốn ăn thêm gì không. Sau khi hai ông bà chọn mua đồ ăn ở chợ xong, Hạ Dương chịu trách nhiệm đi đón, trước khi đi còn dặn dò nhiều lần: "Tuyệt đối tuyệt đối không được ra khỏi cửa!"

Đi chưa được bao lâu hắn lại quay về, gom hết chìa khóa xe trong nhà cầm theo, còn hỏi Thích Vân Tô: "Em có thể trói anh lại được không?"

Thích Vân Tô đáp: "Anh sẽ không ra khỏi nhà, không lái xe, không sao đâu."

Không ra khỏi nhà, không lái xe, không sao đâu, nói xong câu này, trong đầu anh vụt qua hình ảnh chiếc xe đang phóng rất nhanh trên đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!