Chương 11: + 13

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Do not reup)Thích Vân Tô chưa bao giờ quen với việc sống chung và yêu đương với Hạ Dương, nhưng anh cũng không hỏi ra miệng mấy câu kiểu "vì sao em lại thích anh?". Ký ức mấy năm nay đối với anh quá mức khó tin, sau khi trải qua cảm giác thụ sủng nhược kinh cũng không thể yên tâm tiếp tục hưởng thụ, từ tận đáy lòng vẫn cảm thấy dường như có ẩn tình gì đó, cũng cảm thấy mình đang lợi dụng Hạ Dương.

Anh yêu cầu chia phòng ngủ, nhưng lúc thức dậy luôn nhìn thấy mình đang nằm chung giường với Hạ Dương.

Hạ Dương nói muốn giúp Thích Vân Tô làm quen với những ký ức mới, cho nên liên tục quấy rầy anh, một mặt thì nghe lời anh, một mặt thì vào thời điểm mấu chốt sẽ cưỡng chế anh không chút khách khí.

Ký ức đã rõ ràng, tinh thần đã được khơi thông. Hạ Dương thích hương cam, trong nhà luôn ngập tràn mùi tinh dầu vị cam ngọt. Hạ Dương thích chơi game, Thích Vân Tô rất hay nghe thấy những âm thanh nhạc nền quen thuộc. Hạ Dương năm nay 28 tuổi, làm lính cứu hỏa, dáng người được rèn luyện rất tốt, da đen hơn một chút so với trước kia. Lúc trước hắn rất thích anime manga, bây giờ vẫn thích.

Mặc kệ là lúc chuẩn bị đi làm hay tan tầm về nhà, Hạ Dương đều tìm Thích Vân Tô làm nũng, một người đàn ông cao lớn nói mấy câu kiểu "mệt quá, hôn em một cái đi", hoặc là "anh ôm rồi em mới đi" không chút ngại ngùng.

Rất nhiều lúc Thích Vân Tô thực sự muốn tin đây là một giấc mơ hoặc là ở thiên đường.

Anh đã đi tới tòa nhà mà hai năm trước anh bị ngã xuống, tìm kiếm rất nhiều thông tin nhưng không hề tìm thấy tin tức nào liên quan tới tai nạn xảy ra ở tòa nhà này. Anh cũng đi gặp em trai mình là Thích Hòa Tân, mối quan hệ của cả hai vẫn nhạt nhẽo như bình thường.

Lúc nhìn thấy Thích Hòa Tân, Thích Vân Tô mới chậm chạp phát hiện, bọn họ đã 36 tuổi rồi, là tuổi bắt đầu mập ra. Bụng của Thích Hòa Tân tròn vo, tóc thưa đi nhiều, những nếp nhăn trên mặt cũng rất rõ.

Hai người đứng cạnh nhau, nếu chỉ nhìn ngoại hình thì không ai nhận ra bọn họ là anh em sinh đôi, từ nhỏ đã vậy. Mặt mũi còn có chút gọi là giông giống. Hầu hết những người sau khi biết bọn họ là anh em sinh đôi đều sẽ nói thêm một câu: "Thật à? Vậy thì xem ra lúc ở trong bụng mẹ anh trai đã giành hết chất dinh dưỡng rồi."

Một gầy một béo, một người mắt to sáng ngời một người bẩm sinh mắt lé, một an tĩnh một hiếu động, tuy rằng ngoại hình của Thích Hòa Tân không được xuất sắc nhưng tính cách khá tốt, đi đến đâu cũng được mọi người yêu quý.

Ví dụ như hiện tại, Thích Hòa Tân đi từ chung cư ra, lúc đi ngang qua cổng còn có bảo vệ thò đầu ra tán gẫu vài câu với gã.

Thích Vân Tô đợi một lúc Thích Hòa Tân mới đi tới, sau khi lên xe vẫn giữ nguyên nụ cười khách sáo như ban nãy nói chuyện với bảo vệ.

"Dạo này thế nào?" Thích Hòa Tân hỏi.

"Cuối năm nên hơi bận, em thì sao?" Thích Vân Tô hỏi lại.

"Cũng bận. Anh tìm em có việc gì à?"

"Không có việc gì, vừa lúc đi ngang qua khu này thôi."

"Ừm." Thích Hòa Tân nhìn xung quanh một lượt, "Xe đẹp lắm. Cậu trai trẻ kia thì sao? Vẫn thế à?"

Thích Vân Tô gật đầu, lại hỏi: "Em vẫn sống một mình hả?"

"Tự do." Thích Hòa Tân không ngồi yên, sờ mó cái này cái kia, nói: "Em là một người thô lỗ, có rượu có thịt có tiền là đủ rồi, không quan tâm thứ gì khác."

Thích Vân Tô gật đầu, sau đó nói: "Nếu cần gì thì cứ nói với anh."

"Em không sao." Thích Hòa Tân cười nói, "Kể anh nghe, dạo này em rất hay nằm mơ thấy chúng ta bị phạt, mẹ mắng em là đồ vô dụng, mắng anh thờ ơ không quản em, thảm quá thảm, lúc tỉnh dậy người em vẫn còn run."

Thích Vân Tô bật cười, vừa hồi tưởng.

Hình như là Tiết Thanh Minh năm ngoái đi tảo mộ, anh dẫn theo Hạ Dương tới gặp Thích Hòa Tân, lúc ấy Thích Hòa Tân chẳng tỏ ra kinh ngạc hay tò mò gì về việc anh trai mình là một người đồng tính, thái độ vẫn bình thường như hàng xóm lâu rồi không gặp, khách sáo lễ phép tán gẫu về một số chuyện trải qua gần đây.

Giống hệt hiện tại, lúng túng nói về đề tài dạo này bận gì, năm sau bận gì linh tinh.

Cũng không phải là quan hệ không tốt, từ nhỏ bọn họ đã không cãi nhau không đánh nhau, nếu không thì đã không cố gắng duy trì mối quan hệ tình thân này.

Thích Hòa Tân làm ở mảng nhận thầu xây dựng, chính gã là một chủ thầu, ngoại hình béo tròn dầu mỡ, nhưng Thích Vân Tô biết em mình vẫn luôn độc thân, không lập gia đình, sống ở khu phố cũ mười mấy năm không có ý định dọn đi chỗ khác, cũng không thiếu tiền, cho nên cũng chẳng bao giờ tìm tới Thích Vân Tô vì tiền.

Vì vậy, mối quan hệ của bọn họ thật sự giống như hai người hàng xóm lâu năm.

Thích Hòa Tân ngồi trong xe hàn huyên mấy câu rồi kết thúc cuộc gặp mặt, sau đó hẹn Thích Vân Tô "tới tết phải dành ra thời gian, hai anh em ăn bữa cơm".

Rời khỏi khu chung cư nhà Thích Hòa Tân, Thích Vân Tô lái xe lang thang không có mục tiêu. Từ khu phố cũ nhiều cây xanh tới trung tâm thành phố nhộn nhịp, từ chạng vạng tới khi trời tối đen, dường như là muốn ngắm nhìn toàn bộ thành phố này, ký ức cũng thoáng qua cùng với cảnh tượng và dòng xe cộ xung quanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!