Chương 10: (Vô Đề)

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Do not reup)Thích Vân Tô cố gắng tiêu hóa lời đánh giá mình là kẻ tàn nhẫn của Hạ Dương, anh vẫn từ chối Hạ Dương tới gần mình, trong lòng kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra mặt, "Nói rõ ràng đi."

"Anh qua đây hôn em một cái rồi em nói." Hạ Dương không còn hoảng loạn như vừa rồi, lưu manh nhướng mày.

Nhưng tiếc là không có tác dụng, Thích Vân Tô cao giọng: "Nói rõ ràng!"

"Giải thích một chút cũng được, vốn dĩ em cũng đã từng cân nhắc không biết có nên thẳng thắn hết với anh không, để cho anh đỡ phải căng thẳng như lần trước..." Hạ Dương bỗng dừng lại, chăm chú nhìn Thích Vân Tô, "Sao anh lại đỏ mặt?"

Thích Vân Tô nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra não đang quay cuồng, bởi vì những ký ức càng ngày càng rõ ràng. Anh cố gắng sắp xếp lại cuộc sống trong hai năm gần đây, vừa vặn đang có Hạ Dương ngay trước mặt, cho nên trong đầu nhảy ra rất nhiều hình ảnh... kia.

Mặt nóng bừng, nhưng hiện tại không phải là lúc để xấu hổ, Thích Vân Tô hắng giọng, không nhìn Hạ Dương nữa mà dời ánh mắt sang nơi khác, "Quan hệ của anh và em... là giả đúng không?"

"Tới mức này rồi mà giả được á!?"

Hạ Dương rất muốn tiến lại gần, chân vừa nhấc lên đã bị Thích Vân Tô giơ tay ngăn lại, hắn đành đầu hàng, nói: "Là thật mà! Thật đến không thể thật hơn, hai năm trời, nếu sinh được con thì con của chúng ta đã biết bò rồi, anh, anh gì nhỉ, chuyện ký ức của anh hỗn loạn, chưa kịp thích ứng, em hiểu, hay là anh cố làm quen với em trước đi?"

Vừa nói Hạ Dương vừa nhướng mày, còn định cởi quần ra.

"Dừng lại!!" Thích Vân Tô gằn giọng, "Em hãy nói rõ ràng ra!"

"Ò..." Hạ Dương làm bộ làm tịch, bày ra vẻ mặt tủi thân, "Em chỉ muốn anh bớt căng thẳng thôi mà, cục cưng anh đừng sợ, em sẽ nói hết với anh. Đúng là anh đã gặp hai lần tai nạn ngoài ý muốn, một lần là vào hai năm trước, ngày sinh nhật 34 tuổi bị ngã từ tầng cao, một lần là vào đêm giao thừa mười tám ngày sau, gặp sự cố tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ..."

Chưa giải thích xong, Hạ Dương đã hỏi: "Anh nhớ được bao nhiêu chuyện?"

"Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, em trai của anh đâu?" Thích Vân Tô hỏi.

Trong trí nhớ, anh muốn tạm thời tách ra khỏi Hạ Dương nên xin đi công tác xa dài ngày, sau khi kết thúc công việc, anh đi thẳng về nhà em trai mình ăn cơm, đêm giao thừa, trên đường đưa em trai tới công ty xử lý sự cố bất ngờ phát sinh thì gặp tai nạn xe cộ.

Không biết vì sao, những đoạn ký ức này của anh không hoàn chỉnh, anh chỉ nhìn thấy một vài đoạn đối thoại rải rác.

Hạ Dương nói: "Gã không sao, chỉ bị thương nhẹ. Nhưng về sau anh nên hạn chế gặp Thích Hòa Tân, mỗi lần anh xảy ra chuyện đều có liên quan đến gã, người em trai này của anh không đơn giản đâu."

Thích Vân Tô không nhớ Hạ Dương đã gặp em trai mình lúc nào. Anh và em trai là anh em sinh đôi, nhưng ngoại hình và tính cách hoàn toàn khác nhau, cũng không hợp nhau, từ nhỏ đến lớn rất ít khi sống chung một chỗ, mỗi năm gặp mặt không được mấy lần, một trong hai khách sáo gọi điện mời bữa cơm, thứ gắn bó duy nhất chính là tình thân.

Thích Vân Tô không quan tâm lắm đến thái độ của Hạ Dương đối với Thích Hòa Tân, điều mà anh tò mò hơn chính là: "Vậy vì sao anh lại ở đây?"

"Bởi vì em rất giỏi!"

Bệnh trung nhị của Hạ Dương một khi đã bốc lên là không ai cứu được. Hắn đứng thẳng người, một tay nắm lại giơ lên trời, tạo dáng tượng Nữ thần Tự do.

Mặc kệ phản ứng nhạt nhẽo của Thích Vân Tô, Hạ Dương tiếp tục hùng hồn nói: "Em là một đứa trẻ được lựa chọn! Em tồn tại để cứu vớt thế giới!"

Rồi có ai hiểu nổi không? Nếu không phải vì đang căng thẳng thì có lẽ Thích Vân Tô đã bật cười ngã ngửa ra sàn.

Bầu không khí đóng băng trong vài giây.

"Có lẽ là em đã bị bỏ quên nên phải tự chơi một mình ở nhân gian." Hạ Dương thở dài lắc đầu, dùng ngữ điệu bình thường giải thích với Thích Vân Tô, "Em cũng không biết tại sao lại thành ra thế này, năm 9 tuổi... hay là 8 tuổi nhỉ? Có một ngày em đánh nhau thua người ta, trên đường chạy trốn bị vấp ngã, 'bùm' một phát em biến mất, sau đó quay về mấy phút trước, sau đó..."

"Thôi, em không nói được rõ, để em biểu diễn cho anh xem."

Hạ Dương đi ra mở cửa ban công. Hắn không cho Thích Vân Tô đi theo, dặn dò lặp đi lặp lại: "Không được bắt chước! Tuyệt đối tuyệt đối không được bắt chước!"

Sau đó hắn trèo lên lan can bảo vệ, nhảy xuống.

Chưa từng có một thời khắc nào Thích Vân Tô cảm thấy tinh thần của mình quay cuồng như lúc này.

Điên rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!