Hoàng hôn buông xuống khiến con đường đến trường rợp bóng hàng cây.
Diêu Trĩ vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu bấm điện thoại, hờ hững với dòng người qua lại.
Năm tháng trôi qua, gương mặt vẫn không thay đổi chút nào, ngược lại mặc y phục chỉnh tề càng tôn lên vẻ bình dị, toát lên vẻ đẹp như hoa của núi rừng, mộc mạc mà thu hút.
"Anh Diêu Trĩ..."
Một thiếu niên đội nắng chạy theo Diêu Trĩ. Diêu Trĩ hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới liền khẽ "ừm" một tiếng, sau đó thu ánh mắt lại, tiếp tục gửi tin nhắn.
"Sao đột nhiên trở nên lạnh lùng như thế, rõ ràng là mấy hôm trước vẫn tốt mà".
Nam sinh đượm buồn cố ý lại gần, nhìn vào đôi mắt sáng ngời, không chút thăng trầm của Diêu Trĩ.
Sau khi bắt gặp ánh mắt của đối phương, Diêu Trĩ bình tĩnh đẩy kính, hơi ngả người ra phía sau.
"Em có chuyện muốn nói."
Nam sinh cười toe toét, bạo dạn véo eo Diêu Trĩ khi không có ai ở xung quanh.
"Tối nay anh có rảnh không? Cùng em đi bar chơi nhé"
Diêu Trĩ run lên vì cảm giác nhột truyền từ eo, y liếc nhẹ một cái, không trả lời, khóe miệng không hề nhếch lên.
Sau khi đợi ai đó đi khỏi, Diêu Trĩ mở máy, xóa tin nhắn vẫn chưa gửi và chỉnh sửa lại bằng một tin nhắn khác.
"Hôm khác nhé, tối này em không muốn ra ngoài."
Quán bar Phố Đông.
Ở một nơi hỗn tạp ba trường chín thương này, nếu Phùng Nham không nhìn kỹ, Diêu Trĩ sẽ không dễ bị phát hiện, mặc sức chơi đùa.
Mặc một chiếc áo len đơn giản có mũ, quần jean kết hợp cùng giày thể thao, làn da mềm mại mê người, giống như một thiếu niên trung học lạc vào chốn ốn ào, náo nhiệt.
Diêu Trĩ tay cầm chai bia đứng trên sàn nhảy lắc lư theo điệu nhạc, thu hút vô số ánh nhìn. Một bàn tay mạnh dạn ôm eo Diêu Trĩ .
"Thắt lưng thật mềm, khiêu vũ cùng nhau được không?"
Diêu Trĩ cười, đưa tay ra sau ôm cổ người đàn ông.
Ánh mắt ngây thơ trong trẻo thường ngày giờ đã biến thành mê người trêu ghẹo, hai người cùng nhau, mơ hồ biến thành say đắm đầy quyến rũ.
Chai rượu lạnh lẽo dính vào gáy, nhưng không thể giảm đi của cơ thể.
Trên sàn nhảy, hai người càng sát vào nhau.
"Em tìm được rồi, ở quán bar Phố Đông." Thuộc hạ nói nhỏ bên tai người nào đó.
"Tại sao ông chủ lại đi tới một nơi như vậy? Thật sự người kia rất được coi trong." Thuộc
hạ nghĩ thầm, không dám nói ra lời.
"Lái đi."
Xe chạy vào màn đêm, mang theo một người tự tin đi tìm mèo hoang nhỏ, không nghe lời của mình.
Quầy bar vẫn rất náo nhiệt, làn khói mờ mịt, nhịp trống dồn dập lẫn với nhạc sàn sôi động. Nhạc từ guitar điện gần như rung động cả không gian.
Đám đông đang đứng ở dưới, nhìn chằm chằm vào những người trên sàn nhảy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!