Chương 3: Bá Tổng Cho Mèo Nhỏ Ăn No.

Diêu Trĩ hai mắt đỏ hoe, ngước cằm lên, liếc mắt nhìn người đàn ông phía dưới, tay bị bẻ ra sau.

Phùng Nham muốn đánh sấp mặt tên kia, nhưng chung quanh có rất nhiều ánh mắt, hắn thở dài, ôm lấy Diêu Trĩ, ôm cậu xuống như một đứa trẻ, sau đó cởi áo vest trên người mình ra, mặc vào cho cậu.

Diêu Trĩ không nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo mọi người vào boong trong cùng, vòng tay qua ôm vai người kia.

"Đừng gây loạn nữa, được không? Anh sẽ rất buồn."

Phùng Nham vuốt má Diêu Trĩ, ánh mắt hắn dịu dàng đến lạ thường.

Vệ sĩ vây thành bức tường , ngăn cản ánh mắt tò mò của những người khác.

"Em không gây loạn là anh gây loạn ..."

Diêu Trĩ tách hai chân ra ngồi lên đùi Phùng Nham, hai tay đặt trên vai hắn, cảnh "xuân" vừa vặn rơi vào mắt đối phương nói: "Anh không yêu em nữa."

Giọng điệu đầy oan ức, cúi đầu không nhìn Phùng Nham.

Phùng Nham cảm thấy tim mình đau nhói từng hồi. Nâng cằm Diêu Trĩ, nhẹ nhàng hôn môi, làn môi vẫn rất mềm ngọt, khiến cho bản thân không cách nào dừng lại.

"Anh yêu em, nhưng em không để ý đến anh mà?"

Phùng Nham khẽ cắn môi Diêu Trĩ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn vừa bất lực lại vừa đau đớn, nhưng lại không dám mắng cục cưng của hắn dù chỉ một tiếng.

"Huhu... Em quan tâm... Em, em chỉ... em say..."

Diêu Trĩ biết mình có lỗi nên không dám bước xuống bậc thềm, nhẹ nhàng nép vào vòng tay của Phùng Nham.

"Anh không nên đi công tác lâu như vậy, rõ ràng là lỗi của anh."

Khi bị người ta xàm sở trong lúc khiêu vũ, thân thể cậu đã bắt đầu kích động.

Trán Diêu Trĩ áp vào vai Phùng Nham, cậu đưa tay hắn xuống phân thân phía dưới, nơi đó bị che bởi áo vest, tất cả ý loạn mê tình, dục vọng cơ thể đều bị che đậy ở dưới.

"Hãy sờ em đi, em sẽ tha thứ cho anh..."

Vĩnh viễn không thể làm gì cục cưng trong lòng.

Diêu Trĩ dùng đầu ngón tay nâng mép quần lót của cậu lên, bàn tay Phùng Nham liền bị ướt ngay khi chạm vào tiểu tiểu Trĩ .

"A..."

Diêu Trĩ kịch liệt run rẩy, giọng rên thoải mái tràn ra khỏi môi.

"Diêu Trĩ!"

Phía trước náo loạn, có người định xông vào.

"Thả Diêu Trĩ ra!"

"Ai vậy?"

Cả hai người đều phớt lờ tên kia, Phùng Nham chỉ say mê ngắm khuôn mặt đã đỏ bừng của Diêu Trĩ nhẹ giọng hỏi, sau đó tay vẫn đúng đạo lực xoa nắn cho cậu.

"Ha a... Không, không biết... ưm a... Nhanh hơn chút nữa..."

Diêu Trĩ hơi lắc eo, một đợt khoái cảm lại đến khiến đầu óc cậu tê dại.

"Ông xã... Sờ sờ cũng không đủ... em nghĩ nên làm... Thật nhiều, thật nhiều thật nhiều ngày không có làm... huhu..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!