Trời nóng như thiêu như đốt, ánh mặt trời chiếu sáng hai bên đường.
Một con hẻm u tối không ai đi qua.
Đột nhiên có cánh tay bắt chéo trước mắt, Diêu Trĩ dừng lại.
Đẩy cặp kính trên sống mũi, cúi đầu hờ hững, mím chặt môi, chán ghét nghĩ sao đi đâu cũng không tránh được tên kia.
Bị ép vào góc tường, Diêu Trĩ bĩu môi. Tóc mái trên trán sắp che khuất tầm mắt, chạm vào lông mi còn dính nước mắt, môi hồng hơi mím lại, bĩu bĩu khóe môi trông khá buồn và oan ức.
"Hôm nay không có gì hết..."
"Anh không tin, anh muốn soát người."
Trì Cận một tay chống lên tường đem Diêu Trĩ vây lại. Nhìn đối phương đang tỏ ra rụt rè lo sợ, khiến cho hắn cảm thấy rất vui.
"Thật sự không có ..."
Diêu Trĩ nhỏ giọng phản bác, chủ động đưa túi áo cho hắn xem.
Trì Cận vỗ nhẹ vào túi của đối phương cho có lệ, sau đó thò tay vào bên trong lớp áo, đụng vào phần eo và chiếc bụng thon thả của Diêu Trĩ
"Anh thấy tên đáng chết kia đưa thứ gì đó cho em."
Đụng chạm còn chưa đủ, Trì Cận dùng đầu gối tách hai chân Diêu Trĩ ra, ép chặt đối phương vào tường, ngửi mùi tóc giống như con người Diêu Trĩ vậy vừa thơm vừa ngọt dịu nhẹ, khi đến gần thì có cảm giác mềm mại dịu hương, lúc sờ vào thì mềm mịn dễ chịu
"Anh tịch thu..."
Diêu Trĩ muốn kéo tay Trì Cận ra, trong lúc giằng co, mặt cậu vô tình chạm vào môi Trì Cận, mặt cậu nhanh chóng nóng bừng lên.
Sau khi vô tình va vào nhau, Trì Cận theo bản năng ấn chặt hơn, hơi thở từ mũi phả vào mặt Diêu Trĩ, thậm chí có thể nhìn thấy làn da mỏng manh đỏ ứng vô cùng đáng yêu của người thương.
"Lần sau không nói với hắn nữa, nghe chưa?"
Trì Cận cúi đầu, áp môi mình lên khóe môi Diêu Trĩ, vừa nói vừa khẽ chạm nhẹ lên môi, nên dần biến thành Trì Cận thân mật khẽ hôn môi Diêu Trĩ.
"Hừm..."
Diêu Trĩ không dám cử động mạnh, cổ cứng đờ, tiếng rên nhẹ yếu ớt phát ra từ cổ họng coi như đồng ý.
Sau khi nhận được câu trả lời, Trì Cận buông Diêu Trĩ ra, liếm môi cười như một tên trộm gà.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diêu Trĩ, Trì Cận đã muốn bắt nạt cậu.
Khi đó, Diêu Trĩ đang đứng trên sân khấu phát biểu với tư cách là đại diện cho sinh viên năm nhất, với thân hình cao gầy và khí chất thuần khiết, tươi tắn, có thể thấy được cậu là một học sinh vô cùng xuất xắc, trái ngược hoàn toàn với đàn anh Trì Cận, bên dưới truyền đến vô số lời khen ngợi của những nữ sinh viên: "Đẹp trai quá" ,"Thật muốn cưng nựng chú cún nhỏ này quá đi."
Một tuần sau, Trì Cận chặn Diêu Trĩ trên sân thượng.
Sau cặp kính, đôi mắt lạnh lùng trở nên hoang mang và bất lực, tay chân cậu lúng túng khi Trì Cận đến gần.
Cún nhỏ? Rõ ràng đó là một chú cún nhỏ còn bú sữa chưa rời tổ.
"Này học sinh giỏi, kết bạn nhé?"
Vốn dĩ mang vẻ tiếp cận đầy đe dọa, Trì Cận ngay lập tức lắc đầu và mềm nhũn khi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể Diêu Trĩ.
Vẫn là mùi sữa thoang thoảng mềm nhẹ của cún con.
Run lẩy bẩy, dáng vẻ đáng yêu, lúc tới gần bước chân của cậu căn bản không khắc chế được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!