Tôi mỉm cười, ngón tay nhảy múa linh hoạt và mạnh mẽ trên những phím đàn đen trắng.
Cứ như vậy đi, để âm nhạc dần dần lên cao trào, để chúng ta cùng nhau đón chờ sự diệt vong huy hoàng ấy.
10.
Những ngày sau đó khá bình yên.
Tôi lủi thủi một mình, đến phòng ăn dùng bữa, trở về luyện đàn, không kết bạn với ai.
Bỗng có một ngày, một cô gái ngồi xuống đối diện tôi.
Là bạn gái của Lục Tuần, cô ấy tên là Jane.
Jane dùng tiếng Trung bập bẹ của mình nói xin lỗi với tôi: "Xin lỗi nhé Lý, có lẽ cuộc nói chuyện hôm đó của chúng tôi đã làm tổn thương cô, tôi thấy vô cùng áy náy với chuyện này."
Khoảnh khắc đó, tôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
Tôi đặt nĩa xuống, nhìn Jane ngồi phía đối diện, cô ấy có một khuôn mặt như được ngâm trong mật, nhìn là biết từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua khổ cực.
Cô ấy thật tốt bụng, tốt bụng đến mức chỉ cần bình luận vài câu về người khác sau lưng, cô ấy sẽ cảm thấy day dứt lương tâm, chắc chắn đã dằn vặt nhiều ngày, nên mới đặc biệt đến xin lỗi tôi.
Tôi nói: "Cô thật sự cảm thấy hối hận sao?"
Cô ấy gật đầu mạnh: "Thật sự, tôi cảm thấy ghen tị vì nhận ra Lục Tuần từng thích cô, thực ra tôi luôn ngưỡng mộ cô, tôi thường xem video biểu diễn của cô."
Tôi nói: "Vậy cô giúp tôi một việc nhé."
"Giúp chuyện gì?"
"Đưa tôi về nhà cô chơi."
11.
Những ngày cuối cùng trôi qua cực nhanh.
Chẳng mấy chốc, ngày hôm sau chính là thời gian thi đấu giải quốc tế.
Tối nay, tôi hiếm khi ăn tối cùng với ba tôi.
Ông ta không vui về điều này, phàn nàn rằng tôi đã làm mất thời gian của ông ta. Ông ta còn đang cân nhắc xem phần mở đầu của bài phát biểu nên nói bằng tiếng Trung hay tiếng Anh. Nếu bằng tiếng Anh, ông ta còn cần phải học thuộc lòng thêm vài lần nữa.
Tôi im lặng nhìn ông ta chỉnh sửa bài phát biểu, qua một lúc lâu, tôi mới lên tiếng: "Ba."
Ông ta chăm chú đánh vần từ "Educate", mất kiên nhẫn phát ra âm thanh từ mũi: "Hả?"
"Ba có cảm thấy mình nợ con một lời xin lỗi không?"
"Gì cơ?"
Ba tôi đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn tôi, mũi phun ra hai luồng hơi nóng.
Ông ta sắp nổi điên, tôi rất rõ điều này, nhưng tôi vẫn lặp lại một lần nữa:
"Ba có cảm thấy, trong suốt quá trình trưởng thành của con, ba nợ con một lời xin lỗi không?"
Ba tôi đập bàn cái rầm, d.a. o nĩa bị đánh bay lên, rồi rơi xuống bàn kèm theo tiếng động lớn khiến những người nước ngoài xung quanh đều nhìn về phía này.
"Tao nợ mày một lời xin lỗi? Tao đã tốn bao công sức để nuôi dưỡng mày, giờ mày có tất cả rồi, mày nghĩ tao cần phải xin lỗi mày sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!