Cô gái không còn ghen tị nữa, cô ấy thở dài với giọng điệu vừa thương hại, vừa kiêu ngạo:
"Hoá ra là vậy, cũng phải, người có vấn đề với gia đình gốc, vốn không học được cách yêu và cách được yêu."
Cô ấy kéo tay Lục Tuần: Anh nói đúng không?
Lục Tuần nhẹ nhàng xoa đầu cô gái: Ừ.
Cô gái bĩu môi:
"Nhưng mà em vẫn không yên tâm! Dù sao cô ấy cũng rất đẹp, lại còn là một thiên tài dương cầm."
Lục Tuần nắm c.h.ặ. t t.a. y cô gái, dỗ dành:
"Nhìn từ xa thì rất đẹp, nhưng khi thật sự tiếp xúc với cô ta, em sẽ hiểu, không ai có thể chịu đựng được loại người này."
Tôi đứng tại chỗ, nghe lời tuyên án của mình.
Bộ não tôi quay cuồng một cách máy móc, tôi mơ hồ nhớ lại, nhiều năm trước, Lục Tuần và tôi đã trò chuyện dưới bầu trời đầy mây đỏ rực, anh ấy nói:
"Cảm giác con trai sẽ giống mẹ hơn, con gái sẽ giống bố hơn."
Tôi quên mất phản ứng của mình khi nghe câu đó.
Nhưng lúc này tôi chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Hóa ra là vậy.
Tôi không trách Lục Tuần chút nào vì đã đánh giá tôi như thế, có lẽ anh ấy đã nhìn thấy bộ mặt thật của tôi từ những hành động của ba tôi?
Vậy tất cả những gì anh ấy nói đều đúng.
Sẽ không có ai yêu tôi, sẽ không có ai có thể chịu đựng tôi.
Nữ thần dương cầm xuất sắc và thanh lịch Lý Miêu Miêu chỉ là một lớp vỏ ngoài, bên trong lớp vỏ đó, là một chất lỏng đen tối và nhớp nháp giống hệt của Lý Hùng Vĩ đang âm thầm chảy.
…
Lục Tuần và bạn gái của anh ấy vừa ngoảnh đầu, đã thấy tôi ở cách đó không xa.
Trong nháy mắt, tôi thấy Lục Tuần ngây ngẩn cả người.
Anh ấy há miệng, dường như muốn nói điều gì đó.
Tuy nhiên, tôi đã quay đầu bỏ chạy.
Không quan trọng nữa.
Tất cả đều không quan trọng nữa.
Tôi trở về khách sạn, nhìn Lý Hùng Vĩ nằm trên giường.
Ông ta uống quá nhiều bia, tiếng ngáy như sấm, cái bụng béo phì nhấp nhô lên xuống.
Tôi quan sát ông ta.
Chúng ta thật giống nhau.
Mắt, mũi, miệng, hình dạng khuôn mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!