Ba tôi cũng nhìn thấy danh sách các tuyển thủ, nhưng ông ta không có chút phản ứng nào, thời gian đã trôi qua, ông ta đã hoàn toàn quên mất Lục Tuần, thậm chí có thể vào lúc đó, ông ta cũng không hề cố gắng tìm hiểu tên của cậu học sinh này.
Ông ta đã thu dọn hành lý, bỏ vào đó vài bộ âu phục đắt tiền vừa mới mua, cùng tôi đi tham gia cuộc thi. Sau cuộc thi sẽ có buổi phỏng vấn, được phát trực tiếp trên truyền hình, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc tỏa sáng này.
Trước trận đấu, chúng tôi đã đồng loạt nhận phòng tại khách sạn do ban tổ chức sắp xếp.
Ba tôi thấy điều này rất mới lạ, sau khi xác nhận miễn phí, ông ta lập tức đi tận hưởng bể bơi và tiệc nướng, còn tôi thì đứng canh giữ ở phòng ăn với trái tim đập thình thịch.
Lục Tuần chắc hẳn sẽ đến ăn cơm nhỉ.
Tôi sắp gặp anh ấy rồi.
Tôi sắp gặp Lục Tuần rồi.
Trong những ngày dài và tuyệt vọng, tôi dựa vào việc đọc tên này để ngủ.
Tôi liên tục kiểm tra dáng vẻ của mình trong ánh phản chiếu của kính, xem váy có nhăn không, tóc có gọn gàng không.
Gặp mặt thì tôi nên nói gì đầu tiên?
Chào hỏi sao? Nói đã lâu không gặp? Có xa cách quá không? Vậy nên nói gì...
Tôi chưa kịp nghĩ xong những câu hỏi này thì Lục Tuần xuất hiện.
Anh ấy bước vào từ cánh cửa bên kia của sảnh chính, cao lên nhiều, chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn với cơ thể, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, gương mặt của anh ấy được nhuộm một màu vàng đẹp mắt.
Dường như không có gì thay đổi.
Anh ấy vẫn là chàng trai trong ký ức của tôi, dịu dàng, thanh lịch và phong độ.
Tôi phấn khích bước tới, nhưng ngay giây tiếp theo, tôi đứng sững lại.
Lục Tuần nắm tay một cô gái.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp, có thân hình khỏe khoắn và nụ cười rạng rỡ, trông có vẻ như là người Mỹ gốc Hoa. Cô ấy thân mật dựa vào Lục Tuần, rõ ràng là bạn gái của anh ấy.
Lục Tuần nhìn thấy tôi.
Anh ấy hơi sửng sốt.
Cô gái kia cũng cảm nhận được sự dừng lại của anh ấy, cùng dừng bước theo anh.
Họ đồng loạt phóng ánh nhìn về phía tôi.
Vài giây sau, Lục Tuần vờ như không thấy gì, quay đi chỗ khác, anh ấy kéo cô gái và đi sang một bên.
Tôi đứng tại chỗ, ánh nắng bao phủ tôi, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo như vậy.
Sau khi đứng ngây ra một lúc, tôi vô thức quay người đuổi theo.
Thực ra tôi không muốn nhiều.
Tôi tham gia cuộc thi này chỉ vì anh ấy, tôi không mong anh ấy vẫn thích tôi, tôi chỉ muốn nói vài câu.
Tôi muốn hỏi xem tai của anh ấy đã khỏi chưa.
Tôi muốn tự mình nói lời xin lỗi.
Thứ tôi muốn nói nhất còn có một câu cảm ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!