Trong thời gian đợi bọn họ làm biên bản bên trong, Văn Bách Linh nhận một cuộc điện thoại, anh đi đến ven đường nghe.
Chiếc xe trước đó mượn kia, đã phân phó cho tài xế lái về, đồ đã của Thang Yểu bọn họ cũng đều chuyển sang xe của Văn Bách Linh.
Chỗ đậu xe rộng rãi, cửa xe mở một nửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo góc độ của Thang Yểu, có thể nhìn thấy gói thức ăn nhanh kia đang mở ra trên ghế xe.
Những món ăn kia gần như chưa từng được chạm vào, trước đó Thang Yểu mở ra cũng chỉ ăn hai ba miếng hamburger, còn chưa được một phần ba, lại bị cô một lần nữa gập túi giấy vào, đặt trên ghế ngồi của xe.
Có lẽ là do cô lo lắng cho bạn cùng phòng, nói qua một câu với anh liền đi thẳng vào đồn cảnh sát.
Văn Bách Linh nghe cuộc điện thoại hơn hai mươi phút, Thang Yểu và hai người mới đi ra từ bên trong.
Người bạn cùng phòng kia của cô đã gần như hỏng rồi, như cái xác không hồn được Thang Yểu và một người bạn cùng phòng khác trái phải đỡ lấy, sắc mặt tái nhợt tựa như một trang giấy.
Nghĩ cũng đã biết là không có kết quả tốt.
Với tình huống này, bị lừa tiền rất khó lấy lại được, nhìn như cuộc nói chuyện phiếm bình thường nhưng sau lưng đều là một tổ chức lừa gạt với quy mô khổng lồ, rất có thể là đám lừa gạt này ở nước ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại sát bên tai, trong điện thoại truyền đến giọng nói của anh trai, đang nói về tình trạng trước mắt của hạng mục mới với Văn Bách Linh.
Anh có hơi thất thần, ánh mắt rơi trên người Thang Yểu cách đó không xa, chia mấy phần chú ý tới động tác của cô, âm thanh.
Thang Yểu cao phải tới một mét bảy, đeo chiếc giày trắng nhỏ đáy thấp nhất, nhưng nhìn vẫn rất cao.
Khuôn mặt và chiều cao dường như không quá tương xứng nhau.
Tướng mạo của cô là kiểu ngũ quan đều rất thanh tú, vừa điềm đạm lại vừa ưa nhìn, chỉ nghiêng đầu nở nụ cười nhẹ cũng đủ để khiến người khác chú ý, nhìn qua sẽ cảm thấy tính cách của cô cũng rất mềm mại.
Nhưng cô lại có kiểu nghĩa khí giang hồ, không thể nhìn người thân hay bạn bè buồn bã.
Cô gái này bây giờ như đang là người lãnh đạo của cả phòng, cẩn thận từng li từng tí một đỡ người, còn chọc ống hút vào lon cocacola đưa đến bên môi cho người ta.
Giọng điệu cô ôn tồn mà dịu dàng khuyên bạn cùng phòng.
"Kỳ Kỳ, cậu còn có bọn tớ, học kỳ trước tớ tiết kiệm được một ít tiền, phiếu ăn không còn tiền thì còn có tớ giúp."
"Quần áo của ba người chúng ta số đo gần bằng nhau, muốn đổi tâm trạng thì cứ thay quần áo là được rồi."
"Khó khăn cũng chỉ là tạm thời, kiểu gì cũng có thể chịu đựng được, cậu đừng nghĩ đến người kia nữa, không phải cảnh sát nói rồi sao, đều là có tổ chức hết…"
Trên đường không ngừng có xe cộ qua lại, tiếng ồn ào át đi vài chữ, nhưng nhìn biểu cảm cũng biết, Thang Yểu không phải loại người chỉ biết lo cho thân mình, ắt sẽ cùng bạn cùng phòng đồng cam cộng khổ. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc
- Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
"Anh hy vọng là trước tiên em về giúp đỡ, em nghĩ sao?"
Ném ra mấy câu liên tục đều không được đáp lại đàng hoàng, Văn Bách Kỳ ở trong điện thoại cũng phát hiện Văn Bách Linh đang lơ đãng, cười hỏi: "Bách Linh, sao thế, đang bận rộn chuyện khác à?"
Văn Bách Linh hoàn hồn, cũng cười: "Không bận, nhưng đúng là đang không chuyên tâm một chút." Bị anh trai hỏi đến đang không chuyên tâm chuyện gì, anh nhìn bóng dáng cách đó không xa, thật không đứng đắn mà nói, là một vị nữ thiếp hiệp.
"Anh, không nói với anh nữa. Chỗ này em đang giúp người làm niềm vui, muộn chút nữa sẽ gọi lại cho anh, vé máy bay thì để trợ lý bên đó giúp em đặt đi, ngày mai hoặc ngày kia đều được." Văn Bách Linh mở xe của mình, đưa các cô về trường học, đến gần ký túc xá thì dừng xe ở ngoài bãi đỗ xe của trường.
Thang Yểu không cùng xuống xe với bạn cùng phòng, để ly đưa Trần Di Kỳ về trước. Làm phiền người ta lâu như vậy, cuối cùng cũng không thể đi liền một mạch về thẳng, để lại một mình Văn Bách Linh ở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!