Chương 59: (Vô Đề)

Người còn chưa được tính là bạn bè đó đã từng hẹn Thang Yểu uống cà phê mấy lần, cũng xem như là người theo đuổi trong thời gian ngắn.

Người theo đuổi đó từng hỏi Thang Yểu, cây bút máy màu trắng mà lúc nào cô cũng mang theo bên người có phải rất quan trọng với cô hay không.

Lúc đó Thang Yểu đã trả lời, phải, rất quan trọng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đều đã là người trưởng thành, khi mí mắt cô hạ xuống, có thể nhận ra trong lòng cô có cất giấu bóng hình nào đó không.

Người theo đuổi kia bèn nói, thật đáng tiếc.

Lúc người theo đuổi mới gặp Thang Yểu, biết cô tò mò về chiếc nhẫn tốt nghiệp của bọn họ nên mới lục tìm lại, vốn muốn đeo lên tay cô, hỏi cô có muốn hẹn hò với mình không, nhưng không ngờ cô đã có người trong lòng.

Đoạn duyên phận nhạt nhẽo đó đã kết thúc như vậy, từ đây họ chỉ là người quen sẽ gật đầu khi gặp nhau, trò chuyện vài đôi câu ít ỏi.

Người theo đuổi trong quá khứ chào hỏi vài câu ngắn gọn với Thang Yểu, mới chỉ gặp thoáng qua nhưng Văn Bách Linh đã nhạy cảm bắt được cái liếc mắt của người nọ, anh hơi nhướng mày, hỏi Thang Yểu đó là ai.

Vì thế, ngày đó, ở dưới tán cây mộc lan, cô lục trong trí nhớ một đoạn chuyện cũ mơ hồ, kể cho Văn Bách Linh nghe.

Lại nhắc tới, câu hỏi "nhà nghiên cứu sau tiến sĩ nào" vừa nãy đã làm người khác phải suy nghĩ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô cảm thấy "cây mộc lan ở phía tây trường học" là cây dâu, còn "nhà nghiên cứu sau tiến sĩ" là cây hoè.

Tuy cả dâu và hoè đều không làm Văn Bách Linh thấy vui vẻ, nhưng đêm nay anh đã chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, rõ ràng là bất mãn với cây hoè nhiều hơn.

Thang Yểu dùng bọt biển có mùi hoa tấn công anh, còn  cố ý hỏi có phải anh đã ăn giấm trong bữa tối không nên chua ê răng rồi không.

Văn  Bách Linh nắm lấy bàn tay đang ném bọt biển lung tung của cô, đưa lên môi hôn lên mu bàn tay, ôm cơ thể trơn mềm như  cá chạch vào lòng ngực, thoải mái sảng khoái nói: "Đúng vậy, ghen đấy, vậy em định dỗ anh thế nào đây?"

Thang Yểu không có cách nào hay để dỗ cả, cô im lặng một lúc rồi mới nói: "Tụi mình chưa nói gì hết nha."

Cực kỳ giống trai đểu đang tìm cớ trốn tránh.

Anh nói, anh ngồi trong xe nhìn ra xa, nhìn thấy bọn họ đứng cùng nhau như người nhà, cảnh tượng rất ấm áp, còn dắt theo hai con chó lớn nữa.

"Nhìn không vừa mắt."

"Vậy anh chưa từng gặp ai có cảm tình với anh à?"

Văn Bách Linh suy nghĩ, nói rằng có thể trước kia có rất nhiều, dù sao thì lúc đó nhà họ Văn vẫn đang hưng thịnh, còn mấy năm nay thì đúng là không có ai cả.

Thang Yểu không tin, anh bèn giải thích cho cô nghe.

Trong những năm mà gia đình anh gặp chuyện không hay, hai năm đầu, nhiều người cho rằng công ty nhà họ Văn sẽ tuyên bố phá sản, phần lớn những gia đình trước đó còn vội vàng muốn kết thông gia với nhà anh đều chùn bước.

Vài người bạn tốt lâu năm cũng chỉ đứng xem.

Nói cho cùng, gia nghiệp lớn đều có được nhờ vào sự cố gắng cực khổ của một thế hệ người nào đó, không ai dám nhảy theo vào vực sâu chỉ vì có quan hệ tốt.

Trong khoảng thời gian đó, họ và những người bạn cũ đã đường ai nấy đi.

Những người chiến hữu từng chiến đấu hăng hái cùng nhau, cùng đi qua một đoạn đường rất dài nhưng lại quyết định rời bỏ bọn họ, đứng từ góc độ của Văn Bách Linh, đó là một cảm giác không hề dễ chịu.

Việc liên hôn cũng bị loại bỏ vì lý do cá nhân:

Văn Bách Linh bận đến mức ở lại luôn trong công ty, nếu có thể có được một siêu năng lực nào đó, có thể anh sẽ tăng ca đến một tuần rưỡi chỉ trong một tuần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!