Chương 30: (Vô Đề)

Bên ngoài, tiếng công kêu càng lúc càng gấp rút.

Nụ hôn của Văn Bách Linh rất nhẹ nhàng, anh mút nhẹ môi cô, sau đó lùi lại, véo má cô rồi hỏi: "Em sợ à?"

Thang Yểu như người câm, chỉ biết ngơ ngác lắc đầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dường như triệu chứng do thức khuya đến chậm, cả thế giới như đang quay cuồng.

Cô cố làm ra dáng vẻ bình tĩnh điềm nhiên, khống chế bàn tay đang run rẩy, cô chỉ về phía sofa: "Văn Bách Linh, chúng ta ra chỗ sofa…"

… ngồi đi.

Nửa câu còn lại, cô không còn chút sức lực nào để nói hết.

"Ừm."

Đột nhiên Văn Bách Linh ôm lấy eo rồi bế cô lên, tay anh đỡ lấy mông cô.

Chiếc áo gió dài đắp trên người cô rơi xuống đất. Anh bước qua chiếc áo gió đáng thương, ôm lấy cô hạ cánh xuống chiếc sofa làm từ da thật.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lớp da chịu sức nặng mà vang tiếng kẽo kẹt.

Thang Yểu ngồi lên đùi Văn Bách Linh, hoảng loạn nắm chặt lấy cánh tay anh. Cô xấu hổ, chỉ có mình Văn Bách Linh cứ mãi nhìn theo cô, ánh mắt anh sâu thăm thẳm, không rời khỏi môi cô nửa tấc.

Thấy anh có ý tiếp tục, Thang Yểu lúng túng tay chân, cô đỏ ửng mặt, hơi thở đã loạn nhịp từ lâu, vô cùng hỗn loạn, suýt chút nữa chết ngạt vì nín thở.

Không biết lúc này cô đang nghĩ thế nào, có lẽ là học theo đà điểu, đột nhiên ngốc nghếch chủ động nhắm mắt lại.

Thế giới chìm vào bóng tối của sự lừa mình dối người.

Thang Yểu có thể cảm thấy Văn Bách Linh ôm lấy eo mình, đầu ngón tay trên bàn tay còn lại vẫn còn vương không khí lạnh từ bên ngoài, lướt qua dái tai cô mang lại cảm giác man mát.

Anh hôn lên tai cô, rồi lên môi cô.

Tại trung tâm phòng có một chiếc điều hoà nhiệt độ, hơi ấm khô ráo toả ra từ cửa gió.

Cô tựa một bông tuyết gần như bị tan chảy.

Có rất nhiều cảm giác lạ lẫm ập tới, tựa như có dòng điện nhỏ chạy trong huyết mạnh, lạ lẫm tới độ khiến người ta vừa đê mê lại vừa sợ hãi.

Hoá ra cảm giác được hôn người mình thích là như thế này.

Thực ra anh cũng không hôn mạnh bạo lắm, mà do Thang Yểu quá căng thẳng, cả cơ thể cô đều đang run lên.

Văn Bách Linh dừng lại, ôm lấy tấm lưng cô một cách cưng chiều, giọng nói hạ thấp hơn so với thường ngày: "Được rồi, anh không bắt nạt em nữa." Điện thoại rơi khỏi túi áo khoác ngoài, trượt xuống ghế sofa.

Bỗng Thang Yểu như bừng tỉnh, hoảng loạn sờ tay về phía điện thoại: "Tôi… tôi vẫn chưa tắt báo thức."

Lúc này đã ba giờ hơn rồi, cô đặt báo thức vào lúc bốn rưỡi. Nếu như lát nữa báo thức kêu thì đêm nay hoàn toàn không ngủ được chút nào.

Văn Bách Linh cầm điện thoại lên rồi đưa cho cô.

Nhưng ánh nhìn chăm chú của anh khiến Thang Yểu vô cùng lúng túng, bấm đi bấm lại, suýt nữa quên cả dự tính ban đầu khi cầm điện thoại mà bấm vào biểu tượng Wechat như thói quen mọi khi.

Người cuối cùng mà cô nói chuyện cùng là dì út.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!