Thang Yểu có rất nhiều tưởng tượng đối với cái tên "câu lạc bộ tư nhân" này, nhưng khi đi theo Văn Bách Linh và Phí Dụ Chi đến cửa câu lạc bộ, cô không khỏi vô cùng thất vọng.
Chỉ là một nhóm biệt thự đơn lập mà thôi.
Trông cũng không khác với trang viên rượu nho, sân golf ở vùng ngoại ô và trường đua ngựa là bao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiết kế trang hoàng tất nhiên là không có gì để chê, phong cách hiện đại đơn giản, hơi thở nghệ thuật được tạo nên từ một đống tiền.
Nhưng trong tưởng tượng lúc trước của cô, câu lạc bộ tư nhân không chỉ có nhà cửa hoa lệ, tháp vàng nguy nga, mà còn phải có khung cảnh ăn chơi đàng điếm, chướng khí mù mịt không thể nói được… Thang Yểu không nén nổi sự tò mò, đôi mắt trong veo nhìn lướt qua bức tường và mặt cỏ, nhưng không nhìn ra điều bí ẩn gì được cất giấu bên trong đó.
Ngược lại đã bị Văn Bách Linh nhìn thấu tâm tư.
Anh buồn cười hỏi cô: "Bây giờ đã là thời đại nào rồi, đừng nói là em nghĩ vẫn còn có suối rượu rừng thịt đó nhé?"
Thang Yểu cũng biết bản thân nghĩ nhiều.
Nhưng cô vẫn nở nụ cười trên mặt, cố ý hỏi anh: "Không có sao?"
"Em đúng là dám nghĩ tới đó Thang Yểu, em coi bọn tôi là kẻ ngốc hay là kẻ ngốc không muốn sống yên ổn nữa, muốn ăn cơm tù hả?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phí Dụ Chi ném chìa khóa xe bước tới, liếc mắt nhìn những chiếc xe đậu bên cạnh.
Dường như anh chàng Phí không ngờ tối hôm nay lại náo nhiệt như vậy, bãi đậu xe đã sắp chật kín, anh ấy quay đầu, vẻ mặt đau khổ nói nói Văn Bách Linh: "Tôi hướng nội, sợ đám đông, một lát nữa anh Văn phải chơi cùng tôi đó, nếu không tôi sẽ rất ngại."
Văn Bách Linh nói: "Không nhìn ra cậu ngại ở chỗ nào đấy."
Quả đúng là không nhìn ra thật.
Vừa mới bước vào hiên nhà, Phí Dụ Chi liền giống như con ngựa hoang thoát cương chào hỏi những người quen biết của mình.
Khi bị hỏi đến em gái Phí Lâm, Phí Dụ Chi đưa tay đỡ trán, lắc đầu thở dài: "Đừng nói nữa, gia môn bất hạnh."
"Này, Dụ Chi, người ở rể là ai vậy? Ngoại tình trong hôn nhân bị bố vợ đánh cho, cậu đã nghe nói đến chuyện này chưa? Trai phượng hoàng* không đáng tin chút nào, về nhà nói chuyện với Phí Lâm một chút đi, tránh giẫm lên vết xe đổ, ha ha ha!"
*Trai phượng hoàng: chỉ loại đàn ông ở các thành phố hạng hai và ba, có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện, trọng nam khinh nữ, nghe bố mẹ răm rắp, là kiểu đàn ông nông thôn điển hình.
"Cút đi!"
Văn Bách Linh đối với ai cũng không mặn không nhạt, gặp người khác cũng chỉ gật đầu, đơn giản hỏi thăm vài câu rồi dẫn Thang Yểu vào bên trong.
Xung quanh người nhiều, có hơi ồn ào ầm ĩ, anh nghiêng người tới, vừa đi vừa giới thiệu cho Thang Yểu, giống như hướng dẫn viên du lịch dẫn cô đi tham quan vậy.
Khi nơi này mới được xây dựng, nó được sử dụng để làm khách sạn nghỉ dưỡng.
Đội ngũ quản lý được thuê về không đủ năng lực, công việc kinh doanh không thỏa đáng, thua lỗ không ít tiền, sau này người tiếp quản đã đổi thành câu lạc bộ tư nhân.
Văn Bách Linh nói nơi này được xem như để giết thời gian, tới đây nhiều cũng khá buồn chán, nhưng vẫn tốt hơn là tham gia xã giao, mọi người đều là người quen, không cần phải đề phòng ai, cũng không cần phải nghe người ta nịnh nọt, dễ chịu hơn đôi chút.
Trong biệt thự không hề huyền bí giống với tưởng tượng, chẳng qua là có thêm vài bàn trà cho mọi người trò chuyện mà thôi.
Một cô gái trang điểm xinh đẹp đang đánh đàn tranh.
Giáo viên nghệ thuật thưởng trà mặc trang phục Trung Quốc, ngồi ngay ngắn trước bàn trà, rót nước ra chén, hương trà thơm ngào ngạt.
Trên lầu đang tụ tập đánh bài poker và mạt chược, hai viên xúc xắc lăn tròn trên bàn, có người duỗi tay bắt lấy xúc xắc, cười nói: "Đến lượt tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!