Trước thời gian khai giảng, cuối cùng bà ngoại cũng xuất viện.
Sau khi bị bệnh lần này, cảm xúc của bà ngoại trở nên dễ kích động hơn. Ngày Thang Yểu kéo vali chuẩn bị rời nhà, bà ngoại khó khăn phát ra vài âm tiết, nước miếng chảy rất nhiều, bà cụ còn khóc nữa.
Mẹ Thang Yểu lau miệng giúp bà ngoại: "Yểu Yểu đi học đó ạ, đến mùa hè sẽ trở về." Thang Yểu biết rõ một số cảm xúc của bà ngoại là di chứng của bệnh nhồi máu não, nhưng cô vẫn không nhịn được ê ẩm chóp mũi và ôm lấy bà ngoại: "Đúng vậy đó bà ngoại, mùa hè là cháu về rồi, bà nhất định phải ăn uống đầy đủ và tập luyện hồi phục nhé…" Lần này cô rời đi, dì út lại bất thường ở lại quê nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những ngày bà ngoại nằm viện tiêu tốn không ít tiền bạc, nhưng hình như dì út đã cảm thấy mệt mỏi với những lời kiểu như phấn đấu, cố gắng, cũng không nhắc đến chuyện kinh doanh có bận rộn hay không nữa, bà ấy dựa vào phòng khách xua tay với Thang Yểu: "Trên đường chú ý an toàn, hẹn gặp lại ở Bắc Kinh nhé."
Bắc Kinh ấm hơn ở quê một chút.
Bữa ăn đầu tiên khi Thang Yểu đến trường học là cùng Lữ Thiên, Trần Di Kỳ, Tôn Tự ăn ở bên ngoài.
Bọn họ tìm thấy một nhà hàng gần trường và ăn lẩu.
Tết Nguyên đán vừa kết thúc, cả kỳ nghỉ đông ăn uống no say ở trong nhà, nhưng ngược lại cũng không thèm ăn lắm.
Viên thả lẩu, nấm và miến sợi lăn lộn trong nồi nước sôi ùng ục, chậm chạp chưa được vớt ra ngoài.
Lữ Thiên cầm muôi và đũa dùng chung vớt thức ăn đã chín đầy một thìa lớn: "Các cậu ai ăn miến sợi mà nấu thêm sẽ nát mất, Tôn Tự, cậu ăn hết mấy món này đi, tớ muốn nhúng rau cải vào."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bà cô ơi, tớ vẫn phải ăn sao? Tháng giêng tớ đã tăng thêm mấy cân rồi."
Tôn Tự vừa nói lời này vừa âm thầm liếc nhìn Thang Yểu ngồi ở phía chéo đối diện, cậu ta hắng giọng nói: "Nhưng tớ đang tập thể dục rồi…"
"Kỳ Kỳ có ăn không?"
Trần Di Kỳ nói: "Tớ cũng tăng thêm năm cân đây này, tớ không ăn tinh bột nữa, ăn một ít thịt thôi."
Thang Yểu vô cùng hiểu chuyện, cô không cần trưởng phòng ký túc xá hỏi đã chủ động giơ đĩa của mình lên: "Để tớ ăn cho."
"Không được."
Lữ Thiên dứt khoát đổ miến sợi vào đĩa của Tôn Tự.
Trưởng phòng ký túc xá lên tiếng, nói là qua tết Thang Yểu ngược lại sụt cân rất nhiều, cần phải bồi bổ hơn nữa, mấy thứ không có chất dinh dưỡng như miến sợi cứ để Tôn Tự ăn đi.
"Thang Yểu, cậu có trách nhiệm ăn nhiều thịt đấy." Cô ấy nói xong lại thả nửa đĩa thịt dê vào nồi nước sôi.
Trong quán lẩu có rất nhiều sinh viên ngồi gần đó, đám Thang Yểu ngồi ở bàn trong đại sảnh, xung quanh ồn ào huyên náo, tiếng ầm ĩ vang lên không ngừng, nhưng lại có một loại náo nhiệt khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Ở đây, Thang Yểu không cần cố gắng xóa đi mọi dấu vết của Văn Bách Linh trong cuộc sống, cũng không cần cẩn thận dè dặt, nói năng thận trọng.
Điện thoại rung lên, cô cầm lên kiểm tra tin nhắn.
Trần Di Kỳ ở bên cạnh nghiêng người lại hỏi, có phải giáo viên có thông báo gì mới hay không, cô cũng có thể thoải mái mà đáp lại rằng: "Không phải, là Văn Bách Linh." Trong bữa ăn, Lữ Thiên đau khổ phàn nàn với bọn họ rằng may mà đã khai giảng rồi, nếu không ở trong nhà sẽ ầm ĩ lắm.
Nói đến nguyên nhân này cũng tiện thể nhắc tới trò cười của bọn họ trong dịp tết ở khu chung cư.
"Là hàng xóm ở tầng trên của bọn tớ, trước khi dỡ bỏ và di dời thì là hàng xóm cũ, trưởng bối của người đàn ông kia không đồng ý cho anh ta kết hôn, cả ngày đòi sống đòi chết, không nghe, một hai phải kết hôn."
"Lúc này mới nửa năm đã không chịu được nữa, trong lúc ăn tết ngày nào cũng cãi nhau, động một tí lại đập phá đồ đạc, cũng quá liều mạng rồi, khiến cả tầng không được yên ổn theo…"
"Ăn rau, ăn rau."
Tôn Tự nhắc Lữ Thiên rau cải cúc đã chín, sau đó khi Lữ Thiên đi vớt rau, cậu ta tiếp lời cô ấy: "Tớ thấy hai người bọn họ sớm muộn gì cũng ly hôn thôi, điều kiện của hai nhà chênh lệch rất lớn, trưởng thành trong môi trường khác nhau, bối cảnh bằng cấp cũng khác nhau, lại không biết cách bao dung lẫn nhau, đoán chừng sẽ không đi được lâu dài đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!