Tối hôm đó, Văn Bách Linh ở lại bệnh viện với Thang Yểu đến rạng sáng, rời đi trước khi bệnh nhân và người nhà thức dậy.
Mẹ Thang Yểu nhớ thương bà ngoại, bảy giờ sáng đã chạy vội đến bệnh viện thay ca, muốn cho Thang Yểu về nhà nghỉ ngơi, nhưng Thang Yểu không yên tâm, khăng khăng ở lại cùng bà một lát.
Khi bác sĩ đến thông báo kết quả kiểm tra với người nhà bệnh nhân, Thang Yểu đang chuẩn bị rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe bác sĩ nói, tình trạng của bà ngoại không khả quan lắm, vùng tắc nghẽn lớn, dễ nguy hiểm đến tính mạng...
Thang Yểu ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài sắc trời u ám, tuyết đang rơi.
Ven đường có người bán hàng rong đẩy xe bán hàng tết, khách hàng mua câu đối, câu chúc, nghe người bán hàng nói "Chúc mừng năm mới" rồi vui vẻ rời đi.
Cô nhắm mắt làm ngơ trước khung cảnh vui vẻ này, nhưng lại vô tình nhìn thấy vài cửa hàng bán áo liệm cách đó không xa.
Như thể đang trốn tránh nỗi sợ, Thang Yểu lập tức rời mắt.
Rất may lúc này, có một chiếc SUV lạ dừng lại, hạ cửa kính xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Văn Bách Linh ngồi trong xe gọi cô: "Thang Yểu."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh đặt phòng ở một khách sạn gần đó, đương nhiên không có tâm trạng ngủ, tắm xong, anh thay quần áo rồi tới đây, đúng lúc gặp được Thang Yểu đi ra.
Thang Yểu cũng đã một đêm không chợp mắt, trong mắt có tơ máu.
Văn Bách Linh sợ cô không chịu nổi, muốn đưa Thang Yểu về khách sạn nghỉ ngơi, khuyên cô: "Chỗ bà em còn cần người chăm sóc, nếu em không nghỉ ngơi tốt nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, chẳng phải thêm phiền ư"
"Tôi không ngủ được..."
Thang Yểu lắc đầu, trời lạnh, cô vừa nói vừa thở ra khói: "Tôi phải về nhà nấu cơm, trưa còn phải mang cơm đến cho mẹ và bà ngoại."
Văn Bách Linh nhíu mày: "Lát nữa tìm một cửa hàng gọi đồ ăn, đi ngủ."
Thang Yểu bị Văn Bách Linh kéo đến khách sạn.
Thật ra cô cũng biết trình độ nấu nướng của mình có hạn, không chế biến được những nguyên liệu nấu ăn phức tạp, cho dù có làm được thì cũng không đủ dinh dưỡng bằng những món mà Văn Bách Linh gọi.
Cô chỉ bối rối, muốn mình bận bịu để quên đi.
Đến khi vào phòng khách sạn, bề ngoài Thang Yểu tỏ ra bình thường, Văn Bách Linh mua đồ ăn sáng cho cô, cô cũng yên lặng ăn từng muỗng.
Nhưng ăn được một nửa cháo, đột nhiên có nước mắt rơi vào bát.
Thang Yểu ngẩng đầu, mắt đầm nước: "Bác sĩ nói bà ngoại nguy hiểm đến tính mạng, dù phẫu thuật ngay cũng nguy hiểm. Văn Bách Linh, nếu bà ngoại không khỏi bệnh, chúng ta phải làm gì bây giờ..."
Không nhớ là lần nào, Thang Yểu đã từng kể cho Văn Bách Linh rằng bố cô qua đời sớm, không có duyên với bên nhà nội nên cũng đã cắt đứt liên lạc từ lâu.
Người thân thiết nhất với Thang Yểu chỉ có bà ngoại, mẹ và dì út.
Mắt cô đã sưng lên từ tối qua, hồng hồng.
Vô cùng đáng thương.
Chưa một cô gái nào có thể khiến Văn Bách Linh đau lòng đến vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!