Chương 25: (Vô Đề)

Là người tặng quà, Thang Yểu cũng rất lo lắng.

Dù sao cô cũng đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua bộ đồ đó, nếu Văn Bách Linh không thích, cô sẽ cảm thấy rất lãng phí.

Thấy Bách Linh cầm chiếc hộp lên, hình như hơi bối rối, Thang Yểu thấp thỏm hỏi: "Văn Bách Linh, anh có thích… Bộ đồ ngủ này không?" 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Rất thích."

Văn Bách Linh đậy lại hộp quà, nghiêng người đặt nó ra sau, khởi động xe, trêu Thang Yểu: "Tôi chỉ đang nghĩ xem sau khi mặc nó nên nói gì với em."

Đúng vậy, anh đưa cô một cây bút máy, còn thấy cô dùng nó.

Những chiếc kẹp tóc nhỏ mà bạn cô tặng sinh nhật cũng thấy cô dùng.

Nhưng bộ đồ ngủ này...

Không, bộ đồ ở nhà này, Văn Bách Linh cũng không thể cứ thế mặc cho cô xem...

Thang Yểu đỏ mặt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô bối rối đến mức nói một hơi dài: "Tôi đã mô tả chiều cao của anh với nhân viên, chắc là số đo cũng không sai. Nếu anh không thích màu này, trong cửa hàng còn có màu xám nữa, tôi đưa hóa đơn cho anh, anh đi đổi, cũng không cần phải cho tôi xem đâu!"

Văn Bách Linh ngẩn người, cười lớn: "Mồm miệng còn nhanh nhảu hơn diễn viên tướng thanh* đấy"

*Tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt).

Hôm đó, Thang Yểu cũng cười như vậy, nhưng do diễn viên tướng thánh chọc cười.

Cô cười nghiêng ngả trong quán trà, quên cả đồ ăn trên bàn, cười đến đau bụng. Tâm trạng cũng được thả lỏng sau kỳ thi.

Sau nhiều lần cười, cô vô thức quay đầu lại nhìn Văn Bách Linh trong ánh sáng lờ mờ.

Anh cũng cười, thỉnh thoảng lại đưa cho cô một ly trà: "Uống đi rồi cười tiếp."

Bọn họ xem hai vở tướng thanh, đến tối mới ra khỏi quán trà, đi ăn tối rồi lại đi bộ đến phố Tiền Môn.

Đây là ngày cuối cùng của tháng sáu.

Sau hạ chí, thủ đô đã bắt đầu bước vào mùa hè oi bức, đi vài bước là đổ mồ hôi. Văn Bách Linh xếp hàng cùng một nhóm khách du lịch đến thăm thủ đô, đợi ở quầy hàng bên ngoài quán trà để mua kem ốc quế vị hoa nhài cho Thang Yểu.

Anh nói: "Khi còn nhỏ nhà bà nội tôi ở gần đây, tôi thường ăn món này, rất ngon, lát nữa em thử xem."

Hàng người dài đằng đẵng, cuối cùng cũng mua được kem ốc quế, nhưng lại không thấy Thang Yểu.

Văn Bách Linh giơ kem ốc quế nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy bóng dáng Thang Yểu đi từ trong ngách ra, băng qua biển người, mỉm cười chạy tới chỗ anh.

"Không sợ đi lạc?"

"Không đâu, anh cao như vậy, dù ở xa đến mấy tôi cũng thấy anh."

Hỏi cô đi đâu, Thang Yểu thần thần bí bí không nói gì, chỉ lo cúi đầu ăn kem ốc quế.

Một tay khác giấu sau lưng, đổi góc để anh không thấy cô đang cầm gì: "Kem ốc quế này ngon thật đấy."

Nói câu này, ánh mắt cô lảng tránh, rõ ràng có gì đó bất thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!