Nửa học kỳ sau của năm hai đại học thật sự trôi qua rất nhanh.
Nhất là khoảng thời gian chuẩn bị thi lấy chứng chỉ, có rất nhiều người đã phát điên. Lữ Thiên đã phàn nàn trong phòng ngủ không dưới một lần rằng: "Ngày nào mở mắt ra cũng phải học thuộc bài, nhắm mắt lại, trong mơ cũng toàn là học thuộc bài, trời xanh ơi, cuộc sống thế này còn phải kéo dài tới bao giờ nữa đây?"
Giấc mơ của Thang Yểu vẫn có nhiều nội dung hơn so với các bạn cùng phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thỉnh thoảng cô mơ tới Văn Bách Linh, mơ tới những tiếp xúc ít ỏi giữa hai người, hoặc là những nơi mà họ đã từng ở cùng nhau, trong thang máy, trong trang viên rượu vang, trong trường đua ngựa... Mơ thấy trong bữa tiệc linh đình tại tiệc từ thiện buổi tối, Phí Dụ Chi giơ bảng số trong tay lên, đấu giá chiếc vòng cổ kiểu dáng thời thượng mà cô rất thích, Thang Yểu hỏi Phí Dụ Chi sao anh ấy lại thích món đồ này, Phí Dụ Chi cười ha ha, nói rằng chỉ là nhàn rỗi buồn chán, nên giơ bảng tăng giá.
Nói lời xấu xa xong, anh ấy còn định giơ bảng trong tay Thang Yểu: "Cái thứ đồ xấu xí này có ném cũng không thể ném vào tay anh được, cứ để Bách Linh thanh toán đi, cậu ta có tiền hơn anh."
Thang Yểu sợ tới nỗi vội vã che chở tấm bảng của Văn Bách Linh, động tác vừa nhanh vừa mạnh, suýt nữa đã làm đổ ly rượu đế cao.
May mà có Bách Văn Linh đỡ cho, cầm chắc được ly rượu rồi, mới nói với Phí Dụ Chi: "Đừng có hù doạ Thang Yểu, cô ấy nhát gan, nếu mà giơ tấm bảng kia của cô ấy thật thì đến khi về cô ấy sẽ gặp ác mộng mất." Thật kỳ lạ, một cuộc trò chuyện bình thường, cũng chẳng mấy sâu sắc khi ấy lại trở thành một bức tranh rất rõ ràng trong giấc mơ.
Cô còn mơ thấy anh đặt một nụ hôn khẽ khàng lên trán cô.
Những giấc mơ đó thường sẽ kết thúc vào lúc 4 giờ sáng.
Âm thanh rung của đồng hồ báo thức trên điện thoại di động đánh thức cô, Thang Yểu nhanh chóng thoát ra khỏi giấc mơ, rón ra rón rén leo xuống chiếc thang kim loại, rửa mặt bằng nước lạnh, mở một chiếc đèn pin trên ban công, vừa ép chân ngang vừa học thuộc những kiến thức mà mình vẫn chưa thành thạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lữ Thiên và Trần Dì Kỳ cũng đã thề thốt sẽ dậy sớm cùng cô, nhưng chẳng kiên trì nổi một tuần, hai người họ đã cùng rời khỏi phe cánh dậy sớm, chỉ còn lại một mình Thang Yểu cần cù.
Nhóm Trần Di Kỳ cũng từng nói rằng có hai cơ hội để thi tiếng anh chuyên ngành cấp 4, lỡ lần này không may thì vẫn có thể thi lại lần sau, dù sao thì vẫn còn thời gian, có thể từ từ.
Thế nhưng Thang Yểu không thể thư giãn được.
Thi hai cuộc thi này xong, còn phải thi cả tiếng Anh chuyên ngành cấp 8, CATTI, SIA, thi nghiên cứu sinh...
Thật ra với Thang Yểu thì tỷ lệ mắc lỗi trong cuộc sống là cực kỳ thấp.
Cô không thể lười biếng, không thể không có lý tưởng, có rất nhiều sự lựa chọn mà cô phải đưa ra một cách cẩn thận thận trọng, vậy mới có thể đảm bảo rằng tương lai của mình có thể nhìn thấy ánh bình minh.
Cuối cùng sau khi thi hai cuộc thi này xong thì cũng sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Thang Yểu vô cùng bận rộn, nhưng vẫn tranh thủ chút thời gian ít ỏi để tìm tòi những nhà hàng thích hợp để chiêu đãi khách.
Cũng chọn cả quà sinh nhật cho Văn Bách Linh.
Quà sinh nhật là do đích thân cô chọn lựa.
Vào một buổi tối sau khi kết thúc công việc bán thời gian, Thang Yểu không để đội chụp ảnh của Tôn Tự đưa mình về trường mà xuống xe ở một bãi đậu xe thuận tiện gần trung tâm mua sắm.
Trung tâm mua sắm lớn vẫn chưa đóng cửa, vẫn còn đèn đóm sáng bừng.
Thang Yểu bước đi giữa những hương thơm và nhiệt độ dễ chịu, muốn tìm một cửa hàng có cùng nhãn hiệu bút với cô. Nhưng trung tâm thương mại rất lớn, cô vô tình bắt gặp một cửa hàng đời sống nghệ thuật.
Người bán hàng hỗ trợ giới thiệu rất nghiệt tình, đi qua các bó hoa, đèn xông tinh dầu, tách trà, đệm, rồi cuối cùng dừng lại ở khu vực bán quần áo ở nhà.
Trước kia dì út từng mua đồ ngủ cho Thang Yểu, là bộ đồ ngủ làm bằng lụa.
Ván giường ký túc xá rất cứng, bộ áo ngủ trước đó của cô có viền khá dày, buổi tối đi ngủ cộm người, bộ đồ ngủ mà dì út mua thì không bị thế, mặc vào thật sự rất thoải mái.
Thấy cô có chút hứng thú, người bán hàng không giới thiệu những thứ thừa thãi nữa mà nhiệt tình giúp cô lựa đồ. Cuối cùng, Thang Yểu mang theo một bộ đồ ngủ nam đi ra khỏi trung tâm thương mại, trong đầu đầy dấu hỏi chấm.
Tặng món đồ này có phải có hơi thân mật quá không nhỉ?
Nhóm Lữ Thiên và Trần Di Kỳ đều cười ngã ngửa, nói Thang Yểu dễ bị thuyết phục, không nên nghe những lời lừa dối của người bán hàng, nhưng lại vẫn tích cực nghĩ cách cho cô: Không gọi đó là ngủ, mà gọi là đồ ở nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!