Chương 14: (Vô Đề)

Thang Yểu ăn mặc chỉnh tề, lấy chiếc bánh gato làm từ chiều hôm qua trong tủ lạnh ra, mang theo một ít lạp xưởng và mứt từ quê nhà.

Cô đã trông thấy trong nhà Văn Bách Linh còn có người khác, không biết có quan hệ gì, nhưng cô cũng đóng gói thêm vài thứ, một túi giấy đầy ắp, cầm trên tay. 

Chỉ là không ngờ khi thang máy lên tới tầng ba lại nhìn thấy một cảnh tượng hoang đường như vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Văn Bách Linh dựa vào cửa, có một người đàn ông cao gần bằng anh, mặc bộ đồ giống như sinh viên đại học bám chặt vào cửa không chịu buông: "Không được, tôi không đi, bạn gì của cậu mà tôi không biết cơ chứ. Tôi cũng muốn ở lại ăn cơm trưa sớm cùng hai người, tôi sắp chết đói rồi..." 

Văn Bách Linh nhìn thấy Thang Yểu trước nên đưa tay chào hỏi với cô. 

Phí Dụ Chi quay đầu lại. 

Trông thấy Thang Yểu, anh ấy  sửng sốt hai giây, nhanh chóng tỉnh táo lại, cười tò mò: "Anh Văn, nếu đây là bạn của cậu thì tớ càng không thể đi rồi." 

"Không đi liền có chút ánh mắt, đi giúp người lấy đồ." 

Phí Dụ Chi không cần Văn Bách Linh giới thiệu, lời lẽ khách sáo như đã được lên kế hoạch sẵn cứ thế tuôn ra từ trong miệng của anh ấy, cứ thế tuôn ra như suối: "Chào em, bạn của anh Văn, lần đầu gặp mặt, anh tên là Phí Dụ Chi, anh có thể gọi em là gì?" 

"Chào anh, em tên là Thang Yểu..." 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Thang Yểu à, tên thật là dễ nghe. Em đến chơi là vui lắm rồi, còn cầm theo đồ đến nữa làm gì, khách sáo quá, để anh cầm hộ cho, đưa cho anh là được..." 

Thái độ nhiệt tình và hiếu khách này khiến Thang Yểu có chút bối rối, cô chỉ có thể bất lực nhìn Văn Bách Linh. 

Văn Bách Linh kéo mũ của Phí Dụ Chi, kéo anh ấy ra xa, buồn cười nói: "Cậu có thể ra dáng con người chút được không?" rồi quay đầu nói với Thang Yểu: "Vào đi." 

Đây là lần đầu tiên Thang Yểu tới nhà Văn Bách Linh. 

Ban đầu cô khá lo lắng, nhưng có Phí Dụ Chi khiến cô bớt ngại hơn. 

Cách bố trí nhà của Văn Bách Linh  như nhà của dì út, chỉ có phong cách trang trí là khác.

Nhà của anh chủ yếu có màu tối.

Da của Sofa màu đen, bàn trà hình đặc biệt màu đen, tủ cũng đen mờ, thậm chí cả cửa tủ kính cũng có màu nâu sẫm, trong có cảm giác rất huyền bí.

Thang Yểu mang bánh gato tới. Văn Bách Linh đi vào phòng bếp, tìm dao để cắt bánh gato. 

Thấy Phí Dụ Chi nhìn lạp xưởng thèm thường, Thang Yểu xé lớp vỏ đóng gói ra, chia cho anh ấy ăn, còn giới thiệu với Phí Dụ Chi nói là mẹ cô tự mình làm. 

Phí Dụ Chi như con sói đói đầu thai, nóng lòng cầm lấy lạp xưởng cắn một miếng, giơ ngón tay cái lên: "Mùi vị thật tuyệt vời." 

Lại hỏi cô: "Thang Yểu, nhìn em có vẻ còn trẻ, còn đi học à?" 

Thang Yểu gật đầu: "Năm nay là sinh viên năm hai." 

"Trẻ thật đấy, ít hơn bọn anh năm sáu tuổi. Em hai mươi hay là hai mươi mốt tuổi?" 

"Hai mươi." 

Văn Bách Linh cầm dao trở về: "Tra hộ khẩu à?" 

Phí Dụ Chi cười hì hì nhận lấy dao, nói khoác không biết ngượng, nói mình đang giúp Văn Bách Linh chào hỏi khách khứa, còn chủ động giúp mở hộp bánh, cắt và chia bánh. 

Thấy Thang Yểu cầm nhiều đồ như vậy, Văn Bách Linh hỏi cô: "Nhà em còn có đồ ăn không?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!