Chương 1: (Vô Đề)

Sau Tết Nguyên đán, nhiệt độ không khí dần tăng trở lại.

Qua rằm tháng giêng âm lịch, kỳ nghỉ đông của Thang Yểu cũng sắp kết thúc, cho dù có lưu luyến không nỡ thì cô cũng không thể không thu dọn hành lý, ngồi xe lửa trở về trường học.

Lúc đến Bắc Kinh đã là ba giờ chiều ngày hôm sau.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Xuyên qua cánh cửa sổ, từng dãy nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau dưới lớp sương mù mờ ảo lần lượt lùi về sau, xe lửa giảm tốc độ, từ từ tiến vào sân ga.

Tiếng nhắc nhở trong loa phát thanh vang lên.

"Các hành khách thân mến, chuyến tàu sắp đến trạm cuối, nhà ga Đế Đô, xin vui lòng thu dọn hành lý mang theo và chuẩn bị xuống xe…"

Hành lý của Thang Yểu đã thu dọn ổn thỏa, cô rút cục sạc dự phòng rồi bấm số điện thoại của mẹ để báo bình an.

Mẹ của Thang Yểu là kiểu phụ huynh cực kỳ thích lo lắng, trong điện thoại còn lặp lại hàng trăm lần mấy lời dặn dò khi Thang Yểu rời nhà: "Ăn cơm ba bữa đúng giờ", "Dùng nước ấm đánh răng rửa mặt", "Chung sống hòa thuận với các bạn cùng phòng", "Học hành chăm chỉ"…

Thang Yểu biết là mẹ cô quan tâm đến mình.

Mặc dù đã nghe những lời tương tự quá nhiều lần, nhưng trong môi trường ồn ào huyên náo, cô vẫn cố sức áp điện thoại lên tai, cẩn thận lắng nghe những lời lẩm bẩm đó của mẹ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khoang mũi âm ỷ chua xót.

Trước khi cúp điện thoại, mẹ Thang Yểu lại tâm sự trùng trùng dặn dò cô bớt chút thời gian trước khi khai giảng đi thăm dì út.

"Hôm nay con đi ạ, con đã hẹn với dì út rồi, đợi lát nữa xuống xe lửa con sẽ đến nhà dì, buổi tối cùng nhau ăn cơm."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt…"

Trong điện thoại im lặng vài giây.

Thực ra Thang Yểu cũng biết mẹ cô muốn nói lại thôi, cô an ủi lên tiếng: "Mẹ, trở về con sẽ vui vẻ tâm sự với dì út, bọn họ đã lâu không gặp dì ấy thì có thể biết cái gì chứ, nhiều lời bọn họ nói chỉ là đoán mò không có căn cứ mà thôi, mẹ cũng đừng lo lắng quá."

"Ôi…"

Mẹ Thang Yểu dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy con ra khỏi nhà ga thì chú ý an toàn, cất điện thoại cho kỹ, những nơi đông người dễ có kẻ trộm lắm."

Dì út của Thang Yểu đã sống ở Bắc Kinh đã nhiều năm, đã có bạn trai, hoàn cảnh gia đình cũng không tệ.

Lần đầu nghe nói đến đoạn tình cảm này của dì út là vài năm trước, khi Thang Yểu vừa lên lớp 10.

Cô đeo cặp sách từ trường học về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy mẹ cầm điện thoại bàn nói chuyện với dì út.

"… Lúc nào có cơ hội thì dẫn người trở về để chị xem thử, chị giúp em kiểm tra."

Thang Yểu vểnh lỗ tai nghe xong, kích động đến mức dép lê cũng không mang vào.

Cô chạy vọt vào trong phòng, bấm nút loa ngoài trên điện thoại: "Dì út dì út, dì có bạn trai rồi sao?"

"Đúng vậy, một mình một người chán lắm. Cháu học tập cho tốt, đến lúc đó thi đậu đại học ở đây rồi ở với dì út."

"Vậy đợi khi cháu thi đậu đại học ở Bắc Kinh thì phải để "dượng út" mời khách ăn cơm đó!"

Thang Yểu nói xong câu này liền bị đánh vào đầu, mẹ cô cầm cuốn tạp chí trên tay bảo cô đừng nói lung tung.

Mẹ cô còn nói: "Người kia với dì út của con vừa mới bắt đầu qua lại thôi, gọi "dượng út" cái gì hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!