Trong kỳ tốt nghiệp có quá nhiều chuyện vụn vặt cần được xử lý, mấy đêm liên tiếp, Thang Yểu và bạn cùng phòng thu đều phải thu dọn đồ đạc.
Có quá nhiều kỷ niệm trong bốn năm đại học, thỉnh thoảng lại thấy một số đồ vật nhỏ được để dưới đáy rương, ba cô gái cầm lên vuốt ve nhớ đến một đoạn hồi ức, vô cùng xúc động.
Chiếc đèn bàn chưa sử dụng được tặng kèm với hóa đơn điện thoại, con búp bê là quà tặng của nhà hàng khi đi ăn, chiếc móc khóa lấy ra từ chìa khóa ký túc xá được mua lúc đi dạo phố vào năm nhất… Lữ Thiên nói: "Thang Yểu, dù sao cậu cũng phải ở Bắc Kinh học cao học, gửi đồ về nhà, tháng chín lại phải mang tới, phiền phức lắm, hay là để ở nhà tớ đi."
Đúng vào lúc này, Trần Di Kỳ không biết tìm đâu ra một túi giấy màu trắng, bên trong còn có một hộp bưu kiện: "Đây là cái gì, hộp rỗng này của ai vậy, có cần nữa không?"
Thang Yểu quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy chiếc túi Montblanc.
Trần Di Kỳ còn chưa kịp phản ứng, chính Thang Yểu là người đầu tiên nhìn thấy logo hình ngôi sao sáu cánh trên hộp, nhớ tới hộp bút máy mà Văn Bách Linh tặng cho Thang Yểu vào sinh nhật năm đó.
Bút máy Thang Yểu vẫn còn dùng, Lữ Thiên nháy mắt với Trần Di Kỳ, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Thang Yểu, cậu còn cần chiếc hộp này không?" Thang Yểu như nằm mơ giữa ban ngày, lặng lẽ đứng đó mấy giây.
Gần đây cô luôn có những khoảnh khắc ngẩn ngơ như vậy, sau khi tỉnh táo lại cô nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không cần nữa." Cứ như vậy, kết thúc cuộc sống đại học.
Vào ngày chụp hình tốt nghiệp, Thang Yểu mặc đồ cử nhân gọi video cho mẹ, cô cho mẹ xem chiếc mũ cử nhân đang đội trên đầu mình, đứng trước ống kính cô lắc đầu qua trái qua phải, khiến cho tua rua trên mũ cũng cũng đong đưa theo.
Mẹ Thang Yểu vui đến nỗi cười toe toét, luôn miệng khen con gái mình xinh đẹp: "Con gái nhà ai mà xinh thế này." Các bạn cùng phòng cười tập trung đến trước ống kính nói: "Dì ơi, chúng con xinh hay Thang Yểu xinh."
"Đều xinh, ai cũng xinh."
Cứ như vậy cho tới lúc xuống dưới lầu, ở hành lang bắt gặp các nữ sinh luôn tò mò quan sát bộ đồ trên người bọn họ.
Thang Yểu nói với mẹ: "Đợi khi con tốt nghiệp cao học, quần áo sẽ có màu xanh lam, trang phục của hiệu trưởng còn đẹp hơn, là màu đỏ…" bọn họ cùng nhau đi bộ từ ký túc xá đến trường, trên đường gặp một người cũng mặc đồ cử nhân cầm theo hoa sen đang đi về phía họ. Thang Yểu giơ điện thoại lên, phân tâm một chút, rồi quay lại cuộc trò chuyện với mẹ.
Mùa hè năm nay hoa sen rất nhiều, nếu không sao lại có thể gặp được mấy bạn cùng trường mặc đồ cử nhân tay cầm hoa sen.
Sau khi gặp nhóm bạn cùng trường khác cầm hoa sen, cảm xúc của Thang Yểu hơi mất kiểm soát, vội vàng nói với mẹ vài câu rồi tắt video.
Trần Di Kỳ đã chặn một người lại hỏi thăm, mới biết được không biết ở bên kia trường học có hoạt động gì, mà trên sân vận động đặt chín nghìn chín trăm chín mươi chín bông sen, nói rằng sinh viên tốt nghiệp đều có thể lấy chúng.
Khi Thang Yểu đến sân vận động, cô liền nhìn thấy những bông sen đó.
Mỗi bông hoa đều được gói lại, nở rộ vô cùng đẹp mắt, có rất nhiều người vây xung quanh chụp hình làm kỷ niệm, cũng có người đang thì thầm bàn tán có phải là hoạt động nào đó của câu lạc bộ trong trường, hoặc là nhờ nhà tài trợ. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc
- Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Dù sao, trước kia cũng từng có.
Vào các ngày lễ, một góc nào đó trong khuôn viên trường bỗng nhiên xuất hiện "nhặt hoa", "nhặt kẹo", "nhặt lá phong",…
Chỉ là số lượng không nhiều như vậy mà thôi.
Lữ Thiên và Trần Di Kỳ đã từng nhìn thấy Thang Yểu ôm về một bó hoa sen lớn trong ngày lễ Giáng sinh, nên do dự động vào cánh tay Thang Yểu: "Hoa này có phải là…" có bạn học cùng lớp đến từ sớm, quay lại nhìn Thang Yểu, giúp cô lấy ra một bông sen, nói: "Lớp trưởng, cậu cũng lấy một bông đi, không biết người tốt nào làm ra chuyện lãng mạn như này." Hoa sen được buộc băng dây ruy băng.
Trên dây ruy băng còn được in lời chúc giống nhau "Chúc mừng lễ tốt nghiệp."
Thang Yểu nhận hoa, đôi mắt bỗng nhiên ươn ướt, nhỏ giọng nói lời "cảm ơn".
Lữ Thiên ở bên cạnh nghe được. Chỉ là Lữ Thiên không biết, lời "cảm ơn" này rốt cuộc Thang Yểu nói cho ai nghe.
Hôm đó, dưới ánh nắng tươi sáng trên sân vận động bọn họ đã chụp hình tốt nghiệp, sau đó khi chụp hình cùng lớp, họ đếm "ba, hai, một" và tung những chiếc mũ cử nhân lên không trung.
Cuối cùng trong bữa tiệc chia tay, mọi người dù ít hay nhiều cũng uống chút rượu, và nói với nhau những lời chia tay.
Mọi người trong lớp ai ai cũng biết chuyện lớp trưởng thất tình.
Có một bạn nam uống nhiều, khi tới cụng ly với Thang Yểu, có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc, an ủi đến mức làm người khác đau lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!