Hoa sen được bọc trong giấy gói thiếp vàng, cánh hoa kép, màu hồng nhạt, một bông nở rất to.
Thang Yểu nhận lấy bông hoa sen kia, không kịp đề phòng đã nghe được câu "Tiểu Hạnh" của Văn Bách Linh nên hơi ngây người.
Trong số tất cả những người cô quen ở thủ đô, thậm chí là trong những người cô quen sau khi trưởng thành, anh là người duy nhất gọi cái tên này của cô.
Bắt đầu từ năm hai mươi mốt tuổi, bỗng nhiên lại nghe được có người dịu dàng gọi "Tiểu Hạnh" như vậy, không hiểu sao lại khiến Thang Yểu cảm động.
Có loại ảo giác giống như anh không chỉ là người yêu của cô, không chỉ là một mảng sương mù chẳng thấy rõ tương lai, mà tựa như là người nhà hay người thân của cô vậy.
Thang Yểu chớp mắt, muốn rơi nước mắt.
Vậy nhưng, Văn Bách Linh lại nhéo má cô, giống như đang uy hiếp một đứa trẻ mầm non: "Không được khóc, khóc là mai không mua bánh ngọt cho em ăn nữa đâu."
Ngày vào đúng mười hai giờ, Thang Yểu nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
Điện thoại để trong túi áo khoác liên tục vang lên tiếng thông báo của wechat. Văn Bách Linh rất cưng chiều cô, cười rồi nói: "Bạn gái anh nổi tiếng phết đấy nhỉ?"
Mở wechat ra, đủ các loại avatar wechat đang xếp thành hàng, một chuỗi chấm đỏ.
Có bạn học cũ, có Lữ Thiên và Trần Di Kỳ, có bạn học đại học, cũng có cả bạn học sinh cấp hai mà cô từng dạy kèm tiếng Anh.
Trong lúc Thang Yểu đang trả lời từng cái một thì lại nhận được thêm tin nhắn mới.
Đến cả mẹ của Thang Yểu cũng vì nhớ nhung con gái mà học theo cái trò gửi lời chúc đến đầu tiên này. Chỉ là thao tác còn chưa thành thạo, nên lúc gửi qua đã bị lố mất mấy phút, nhưng lời chúc lại rất tận tâm:
"Chúc con gái yêu của mẹ sinh nhật vui vẻ. Luôn luôn hạnh phúc, luôn luôn vui vẻ, luôn luôn khoẻ mạnh."
Không dùng những từ ngữ hoa mỹ, cũng không có nguyện vọng mong con cái nên người, chỉ cầu chúc cho Thanh Yểu được mạnh khoẻ, vui vẻ.
Thang Yểu giơ điện thoại lên: "Văn Bách Linh, em gọi cho mẹ một cuộc được không?"
"Em muốn làm gì cũng được hết."
Văn Bách Linh chỉ vào cửa phòng cách đó không xa, chủ động tránh đi: "Anh vào trong chờ em."
Điện thoại được gọi đi, gần như là ngay cùng lúc đó, wechat nhận được chuyển khoản.
Mẹ gửi cho cô năm trăm tệ.
"Yểu Yểu."
Mẹ Thang Yểu nhận điện thoại, trong giọng nói mang theo tiếng cười: "Lúc nãy mẹ còn đang nghĩ, chắc chắn là con còn chưa ngủ đâu. Con gái ngoan của mẹ hai mươi mốt tuổi, là con gái lớn rồi, chúc mừng sinh nhật con."
"Con cảm ơn mẹ."
Dù giờ bây giờ cũng đã rất muộn rồi nên hai người cũng không trò chuyện gì nhiều.
Trước khi ngắt máy, mẹ cũng rất quan tâm Thang Yểu, nói: "Không nói nữa, muộn thế này lại làm ảnh hưởng tới bạn cùng phòng của con."
Thang Yểu khựng lại, không kể về chuyện mình đang ở ngoài, nhẹ giọng nói chúc ngủ ngon với mẹ.
Cô vẫn không biết làm cách nào kể ra với mẹ.
Dẫu sao chuyện tình cảm này, dù cho hai người có tương xứng với nhau ra sao thì vẫn còn quá nhiều thứ không chắc chắn.
Phòng khách trở nên im lặng, lúc này Thang Yểu mới để ý tới tình hình xung quanh.
Dường như Văn Bách Linh rất ít khi tới căn nhà này, đồ đạc đều hãy còn mới tinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!