Chương 32: (Vô Đề)

Chuyện Thang Yểu và Văn Bách Linh yêu nhau, ngay từ đầu đã chẳng phải chuyện gì quái lạ.

Hai người đầu tiên, bản thân cô vẫn còn chưa kịp thích nghi với sự thay đổi thân phận này, cộng thêm việc Văn Bách Linh có công việc phải làm, cô bên này cũng phải đi học, ôn thi, đi làm thêm, hình như chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại ra thì cuộc sống gần như không có gì thay đổi.

Mà trái lại, Trần Di Kỳ lại có phần thần hồn nát thần tính.

Trần Di Kỳ là người từng bị lừa dối, đề phòng từng chút một, lúc nào cũng muốn phải thăm dò hết tất cả mọi chuyện phúc họa ngay từ khi bắt đầu.

Ngoài giờ học, Thang Yểu phải đi làm thêm, rất bận bộn. Lúc ở riêng với nhau, Trần Di Kỳ lúc ăn cơm với đội Lữ Thiên, Tôn Tự cũng sẽ vì quan tâm mà hỏi đám Lữ Thiên với Tôn Tự nghĩ thế nào về chuyện yêu đương của Thang Yểu.

Tôn Tự đương nhiên không xem trọng chuyện tình cảm của Thang Yểu, bĩu môi nói: "Thang Yểu vừa nhìn đã biết là kiểu con gái nghiêm túc. Cậu ấy mà yêu đương thì chắc chắn không phải là để đùa vui. Điều kiện của người kia mà các cậu kể, gia đình có tầm thường gì đâu, nhìn về lâu về dài, cứ cảm giác chẳng đáng tin cậy tí nào."

Quan điểm của cậu ta là:

"Tôi không cần biết người nhà của cái anh Văn Bách Linh đó ra làm sao, nhưng tôi từng gặp được rất nhiều gia đình gốc gác ở thủ đô, vì đủ các thể loại lý do mà đã phản đối con trai, con gái mình tìm người yêu ở tỉnh khác."

"Bọn tôi giải phóng mặt bằng xong cũng được có mấy đồng bạc, mà bà tôi đã không đồng ý cho tôi yêu con gái tỉnh khác rồi. Vậy thì cái anh Văn Bách Linh kia, người trong nhà chẳng lẽ lại đồng ý á?"

Lữ Thiên giơ tay, vỗ lên cái ót của Tôn Tự: "Cậu bớt bớt ngồi đây nói xấu đi, ăn không được thì đạp đổ phải không?"

"Tớ đâu có đâu."

Trần Di Kỳ cũng có hơi nhấp nhổm: "Chẳng biết tại làm sao mà càng nghĩ càng thấy lo, sợ Tiểu Thang Yểu bị bắt nạt."

"Cậu đây là đang bị PTSD đấy, đừng có tự mình dọa mình nữa đi."

Nói xong, Lữ Thiên lại liếc mắt qua Tôn Tự: "Có phải cậu vẫn còn mong nhớ cái tình duyên trắc trở với Thang Yểu kia đúng không?"

Trong nhà ăn người đến người đi, mùi khói dầu bốc lên.

Tôn Tự cãi cùn: "Tớ còn lâu nhé. Chẳng phải mấy cậu hỏi tớ nghĩ thế nào à, tớ đang bàn chuyện nghiêm túc."

"Thế mà nãy cậu còn nói, muốn đi đón Thang Yểu tan làm với bọn tớ."

"Tớ tìm Thang Yểu để bàn chính sự. Người mẫu đã hẹn trước hai ngày sau đi chụp hình lại hủy hẹn rồi, không chụp cho bọn tớ nữa. Tìm mãi mấy người liền mà vẫn không được, không đẹp được bằng Thang Yểu."

Nói tới đây, Tôn Tự cảm nhận rõ ràng được ánh nhìn sâu xa mà Lữ Thiên đang nhìn mình.

Cả cái mặt Tôn Tự đỏ bừng lên, vội vàng nói: "Tớ đang đắn đo không biết hỏi nhờ thì Thang Yểu có đồng ý chụp không, chỉ cần lộ mặt thôi, không cần nói gì hết."

"Hai người các cậu. Một người thì có bóng ma tâm lý, bị di chấn sau tổn thương; một người thì lòng lang dạ sói, mưu đồ xấu xa."

Hôm đó Lẽ Thiên đã cảnh cáo Trần Di Kỳ và Tôn Tự, bảo bọn họ đừng có truyền năng lượng tích cực cho Thang Yểu.

"Nếu như hôm đó Văn Bách Linh đã làm cậu ấy khóc, vậy bọn mình lại đi khuyên giải sau."

Nhưng mà tình cảm của người ta tốt đẹp vô cùng.

Đừng nói tới khóc, sau khi Thang Yểu yêu đương, ngày nào cũng cười tươi như hoa.

Vào buổi tối khi ba người Lữ Thiên bọn họ đi ăn, Thang Yểu đang ở sân thượng nhận điện thoại của Văn Bách Linh.

Đang nói chuyện dở, Thang Yểu đã đẩy cửa đi vào.

Khuôn mặt cô phủ một ráng đỏ ửng, mái tóc mới vừa gội xong được xõa tung thì giờ đã được cuốn lên trên đỉnh đầu. Cô cầm điện thoại, hỏi Lữ Thiên với Trần Di Kỳ, Văn Bách Linh muốn mời phòng ký túc của bọn họ đi ăn cơm.

"Tối ngày mai có được không? Mọi người có ai bận gì không?"

Trần Di Kỳ bày ra dáng vẻ của họ nhà gái, rõ ràng ngày mai tan học cực kỳ sớm, nhưng vẫn cố tình làm ra cái vẻ như đang bớt chút thì giờ để tham gia vậy. Cô ấy nhìn Lữ Thiên, rồi cả hai cùng nhau vểnh cằm lên, cao ngạo nói: "Nể mặt Thang Yểu, dù bận thật đó nhưng cũng vẫn có chút thời gian rảnh rỗi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!