Anh bước vào thang máy. Khi cửa thang máy sắp đóng lại, anh đưa tay bấm số tầng. Ngón tay thon dài khẽ chạm vào, một vầng sáng nhàn nhạt phát ra quanh số "3".
Thang Yểu phát hiện, hàng xóm cô hôm nay không đeo kính râm đen mà là màu nâu, còn có thể mơ hồ nhìn thấy viền mắt anh nữa.
Không biết có phải cô tưởng tượng không, nhưng khi nhìn vào gương trong thang máy, có vẻ như anh bấm số tầng mình xong đã nhìn sang số tầng cô bấm.
Thang Yểu dời mắt, cúi đầu giả vờ như đang nhìn hộp gà rán trên tay.
Cô không cách nào giải thích được sự bồn chồn của mình, hơi thở lại khẽ hơn một chút.
Anh ấy chắc chắn là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Để mô tả về lần đầu tiên gặp nhau, cũng có thể nói là "tuyệt vời".
Thang Yểu còn nói về hàng xóm đẹp trai này với bạn cùng phòng.
Hôm đó, cô nằm trên giường, ôm mặt nói: "Anh ấy cao lắm, sóng mũi cũng cao, mang kính râm cực kỳ hợp."
Quần áo anh mặc không có nhãn hiệu, nhưng nhìn một cái đã biết anh là kiểu người sống trong nhung lụa, khí chất cao quý.
Tiếc là Thang Yểu không thể mô tả sự cao quý đó.
Lữ Thiên cố tình trêu chọc Thang Yểu: "Thế nào là cao quý chứ? Đeo dây chuyền vàng hay bọc răng bằng vàng?"
Thang Yểu vội vàng phủ nhận: "Không phải!"
Trần Di Kỳ, một người bạn cùng phòng khác của cô, cũng đùa: "Là kiểu đầu tròn, tai to, mặt béo, hơi mũm mĩm, mặc đồ thể thao, trông có vẻ không thiếu cơm ăn áo mặc."
Thang Yểu càng hoảng hốt hơn: "Đương nhiên là không phải!"
Phòng ký túc xá có ba người.
Một trong hai người bạn cùng phòng cô là một người Bắc Kinh bản địa, người còn lại đến từ phía Nam.
Ba cô gái đều độc thân, chưa có ai từng yêu đương bao giờ.
Thỉnh thoảng, họ kể chuyện tình cờ gặp gỡ ai đó, tim đập thình thịch, nhưng rõ ràng họ đều không có hứng thú nói về chuyện đó bằng chuyện ăn uống, đề tài nói chuyện cũng được chuyển thành "trưa mai ăn gì".
Thang Yểu cũng không phải ngoại lệ.
Cô nghĩ hàng xóm cô ưa nhìn thật, cũng không phủ nhận chuyện cô liếc mắt nhìn anh khi đi cùng thang máy, nhưng cô chưa từng có tâm tư đặc biệt gì.
Những người sống trong tòa nhà đó đều bí ẩn, như người "dượng nhỏ" mà cô chưa từng gặp mặt.
Họ như tách biệt với thế giới, cô và họ sống trong hai thế giới khác nhau.
Khi gặp nhau, cũng cảm thấy vui vẻ một chút, lo lắng một chút.
Nhưng ngoài ra cũng không có thêm cảm xúc gì khác.
Huống chi hôm nay, cô muốn đến ăn tối với dì, cả ngày cũng mới chỉ uống chút sữa hồi sáng sớm, giờ này bụng trống rỗng, đến mức cô tưởng như ngực sắp chạm vào lưng luôn rồi.
Người sắp đói đến chết thì đâu còn tâm trí nhìn trộm người khác nữa.
Mùi gà rán trên tay cô xuyên qua hộp giấy, tràn ngập thang máy, thơm phức.
Khi đến tầng ba, Thang Yểu còn thấy may mắn vì hàng xóm lạnh lùng đã đi ra.
Chỉ còn mình cô trong thang máy, cuối cùng cũng có thể nuốt nước bọt thèm thuồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!