Cái tên "câu lạc bộ đặc quyền" này làm Thang Yểu tưởng tượng nhiều thứ, nhưng khi theo Văn Bách Linh và Phí Dục Chi đến cửa câu lạc bộ, cô không khỏi thất vọng.
Chỉ là một khu biệt thự gia đình.
Trông không khác lắm so với vườn nho, sân gôn và trang trại ngựa ở ngoại ô.
Cách bày trí tự nhiên không chê vào đâu được, phong cách đơn giản, hiện đại, bỏ ra một số tiền lớn để tạo nên hơi thở nghệ thuật.
Nhưng trước đó cô còn mơ tưởng, câu lạc bộ đặc quyền không chỉ là tòa nhà nguy nga tráng lệ, mà còn âm u mù mịt, ăn chơi đàn đúm...
Thang Yểu không khỏi tò mò, đôi mắt trong trẻo của cô lướt qua bờ tường, thảm cỏ, không thấy bí mật ẩn giấu nào.
Nhưng Văn Bách Linh nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Anh buồn cười hỏi cô: "Thời buổi nào rồi mà còn nghĩ đến ao rượu, rừng thịt?"
Thang Yểu cũng biết mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng vẫn nở nụ cười, cố tình hỏi: "Không có sao?"
"Còn dám nghĩ vậy à, Thang Yểu, tưởng bọn anh ngốc lắm sao? Sống đàng hoàng không muốn, lại muốn ăn cơm tù à?"
Phí Dục Chi ném lên ném xuống chìa khóa xe, đi tới, liếc nhìn chiếc xe bên cạnh.
Dường như Phí công tử cũng không ngờ đêm nay nhộn nhịp như vậy, bãi đỗ xe gần như chật kín, anh ta quay đầu, mặt buồn bã, nói với Văn Bách Linh: "Tôi hướng nội, sợ xã hội, lát nữa anh Văn chơi với tôi đi, không thì tôi ngại lắm."
Văn Bách Linh nói: "Không nhìn ra cậu ngại luôn đấy."
Đúng là nhìn không ra.
Vừa bước tới bậc thềm, Phí Dục Chi đã như con ngựa hoang, chào hỏi người quen.
Khi có người hỏi về em gái Phí Lâm, Phí Dục Chi đặt tay lên trán, lắc đầu, thở dài: "Đừng nhắc đến nó, nhà tôi đúng là bất hạnh mà."
"Này, Dục Chi, cậu từng nghe nói có một gã ở rể, sau đó bị ba vợ đánh vì tội ngoại tình chưa? Mấy tay trí thức xuất thân từ tầng lớp lao động không đáng tin đâu, sau này nói chuyện với Phí Lâm đi, đừng đi lên vết xe đổ, ha ha ha!"
"Cút đi!"
Văn Bách Linh đối xử với ai cũng lạnh nhạt, chào hỏi vài câu đơn giản, gật đầu rồi dẫn Thang Yểu thẳng vào trong.
Xung quanh có nhiều người ầm ĩ, anh hơi nghiêng người, vừa đi vừa giải thích cho Thang Yểu, như hướng dẫn viên du lịch đang dẫn cô đi tham quan.
Ban đầu, nơi này được xây dựng làm khách sạn.
Thuê đội ngũ quản lý không có năng lực, việc làm ăn không tốt, mất rất nhiều tiền. Sau này, người khác tiếp quản, chuyển thành câu lạc bộ đặc quyền.
Văn Bách Linh nói đây là nơi để giết thời gian, đến thường xuyên sẽ thấy chán, nhưng còn đỡ hơn tham gia mấy buổi xã giao, đều là người quen cả, không cần đề phòng ai, không cần nghe ai nịnh hót, thoải mái hơn nhiều.
Biệt thự không bí ẩn như trong tưởng tượng, chẳng qua chỉ là mấy bàn trà để mọi người ngồi tán gẫu.
Có một cô gái trang điểm tao nhã đang chơi đàn tranh.
Nghệ nhân trà đạo mặc Hán phục, ngồi trước bàn trà, rót nước từ trong chén, hương trà thơm ngào ngạt.
Trên lầu có người chơi bài poker và mạt chược, hai viên xúc xắc lăn một vòng quanh bàn, có người đưa tay ra hốt xúc xắc, cười nói: "Đến tôi."
Văn Bách Linh vừa dẫn Thang Yểu lên đã có người ra chào hỏi: "Bách Linh, lâu rồi không đến, về nước khi nào thế? Tới đây, cuối cùng cũng gặp nhau, đến chơi vài ván đi."
Dĩ nhiên có vài người chú ý đến Thang Yểu, lịch sự hỏi: "Cô ấy là..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!