Chương 25: (Vô Đề)

Là người tặng quà, Thang Yểu cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Dù sao cô cũng đã bỏ tiền ra mua bộ đồ đó, nếu Văn Bách Linh không thích, cô sẽ cảm thấy mình lãng phí tiền bạc.

Thấy Văn Bách Linh cầm hộp quà trên tay, Thang Yểu có vẻ bối rối, cô nhẹ giọng, lo lắng hỏi anh: "Văn Bách Linh, anh không thích... quần áo mặc ở nhà à?"

"Rất thích."

Văn Bách Linh đóng hộp quà lại, nghiêng người đặt lên ghế sau, khởi động xe rồi trêu chọc Thang Yểu: "Anh chỉ nghĩ, sau khi mặc thử thì nên phản hồi với em thế nào?"

Thật ra, anh tặng cô cây bút, nhìn thấy cô dùng nó.

Còn có lúc thấy cô dùng kẹp tóc và những món đồ trang trí nho nhỏ mà bạn cùng phòng tặng cô nhân dịp sinh nhật.

Nhưng đồ ngủ thì...

Không được, Văn Bách Linh đâu thể cứ mặc bộ quần áo này như lúc cô nhận đồ ngủ dì nhỏ tặng, sau đó chạy đến chỗ người tặng xoay một vòng biểu diễn...

Mặt Thang Yểu đỏ bừng bừng.

Cô cuống cuồng, vội vàng nói linh tinh: "Em mô tả chiều cao của anh cho nhân viên bán hàng, chắc là đúng kích cỡ rồi. Nếu anh không thích màu này, trong cửa hàng còn có màu xám, em đưa hóa đơn cho anh đi đổi, không cần phải phản hồi cho em đâu."

Văn Bách Linh ngây người ra một lát, bật cười lớn: "Em định tranh tài cùng diễn viên tướng thanh xem ai nói nhiều hơn à?"

(* Tướng thanh là một thể loại kịch nói truyền thống của Trung Quốc, dùng cuộc đối thoại hài hước giữa hai người để gây cười.)

Sau đó, Thang Yểu cũng bật cười như vậy, nhưng là vì bị diễn viên tướng thanh chọc cười.

Cô cười nghiêng cười ngả trong quán trà, quên luôn chuyện ăn dĩa hạt và đồ ăn nhẹ trên bàn, cười đến đau bụng, sau mấy ngày ôn thi căng thẳng, cuối cùng cũng được thư giãn.

Sau một hồi lâu, cô vô thức quay đầu, nhìn Văn Bách Linh trong ánh đèn mờ mịt.

Anh cũng cười, thỉnh thoảng còn đưa cô tách trà: "Giải khát chút đi rồi cười tiếp, nhé?"

Họ xem hai màn tướng thanh liên tiếp, lúc ra khỏi quán trà thì trời đã tối, đi ăn tối, sau đó lại đi bộ trên đường Tiền Môn.

Đó là ngày cuối tháng sáu.

Qua ngày hạ chí, mùa hè oi bức cũng đã bắt đầu bao phủ Bắc Kinh, đi vài bước đã ướt đẫm mồ hôi. Văn Bách Linh xếp hàng cùng nhóm khách du lịch, đợi ở quầy bán hàng bên ngoài quán trà để mua kem ốc quế vị trà nhài cho Thang Yểu.

Anh nói: "Khi anh còn nhỏ, nhà bà nội ở gần đây nên anh hay ăn, ngon lắm, lát nữa em thử xem."

Hàng người dài dằng dặc, cuối cùng cũng mua được kem, nhưng lại không thấy Thang Yểu đâu.

Văn Bách Linh cầm kem ốc quế, nhìn xung quanh, đột nhiên thấy bóng dáng Thang Yểu hiện ra từ ngã rẽ, băng qua biển người, mỉm cười chạy đến.

"Không sợ lạc à?"

"Không sợ, anh cao thế này, từ xa cũng có thể nhìn thấy anh."

Hỏi cô đi đâu, Thang Yểu tỏ ra bí ẩn, không nói, chỉ cúi đầu ăn kem ốc quế.

Tay còn lại của cô giấu sau lưng, điều chỉnh góc đứng sao cho không ai nhìn thấy cô đang cầm thứ gì: "Kem này ngon thật."

Khi nói lời này, cô tránh ánh mắt anh, rõ ràng là có gì đó không đúng.

Quay lại xe, Văn Bách Linh phát hiện ra bí mật——

Thang Yểu đưa ra chiếc túi giấy nãy giờ giấu sau lưng, trong đó có một miếng bánh hình tam giác, to bằng lòng bàn tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!