Khách mời xung quanh đã ngồi vào bàn, Phí Dục Chi và bạn đã rời đi, Văn Bách Linh giao quyền chủ động vào tay cô, hỏi như đang đùa: "Chúng ta có thể có mối quan hệ như thế nào?"
Chắc hẳn khi đó cô đã rung động phải không?
Thang Yểu bồn chồn nhìn Văn Bách Linh, ngại trả lời thẳng, một lát sau mới dè dặt nói: "Vậy anh phải chờ thêm một thời gian mới có thể trả lời họ rồi. Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó."
Nghe những lời đó, Văn Bách Linh cười: "Quyết định vậy đi, anh lúc nào cũng sẽ đợi em."
Nếu bữa tiệc tối hôm đó kết thúc ở đây thì tốt rồi.
Thang Yểu khoác tay Văn Bách Linh, theo anh đến chỗ Phí Dục Chi và bạn đang ngồi.
Cô vuốt lại váy rồi ngồi xuống giữa Phí Dục Chi và Văn Bách Linh.
Nghe những bài phát biểu dài dòng nhàm chán trên sân khấu, cảm thấy phí thời gian.
Những câu chuyện phiếm đầy bóng gió của công ty người ta cũng làm Thang Yểu hết sức bối rối, cô tự mua vui, nhẹ nhàng đóng mở môi như đang lẩm bẩm gì đó.
Văn Bách Linh ghé vào tai cô, hỏi cô đang làm gì.
Thang Yểu bất ngờ quay đầu sang cười với anh, nói những người này phát biểu dài dòng quá, còn nói cô đang thử phiên dịch song song sang tiếng Anh.
"Dịch thử xong mới phát hiện kỹ năng phiên dịch còn kém quá, cần cải thiện thêm."
"Nếu có cơ hội đưa em sang nước ngoài tham gia đấu giá bên đó thì em có thể vừa luyện nghe vừa luyện nói, một công đôi việc."
Thang Yểu bị phân tâm, bỏ lỡ vài câu trên sân khấu.
Dù cô chưa có hộ chiếu, trong đầu vẫn tưởng tượng, nếu tham gia đấu giá ở nước ngoài, có người hỏi Văn Bách Linh về mối quan hệ của họ, anh sẽ trả lời thế nào?
Sau khi buổi đấu giá bắt đầu, sự cố xảy ra.
Lúc đó, một chiếc khăn lụa trắng của Australia được trưng bày trên sân khấu, có một đoạn phim ghi lại hình ảnh chi tiết và giới thiệu nguồn gốc của nó.
Cách đó không xa có người làu bàu, âm thanh không lớn, mang theo men say, hệt như đang kể linh tinh gì đó ——
"Anh trai à, hay mình đổi chỗ nhé? Trong bàn anh có một người thân thiết với người phụ nữ của tôi, tôi đến ôn lại chuyện xưa. Tình cờ là tôi cũng quan tâm những người phụ nữ bên cạnh cô ấy..."
Khi Thang Yểu thấy Phí Dục Chi cau mày, thấp giọng chửi thề, trong lòng cô đã hoài nghi, biết người duy nhất trong bữa tiệc tối nay đáng bị đối xử như vậy có lẽ là kẻ phải bị nhốt trong chuồng lợn, Hàn Hạo.
Mọi người đều nhìn về phía này, Thang Yểu cũng nghiêng đầu nhìn về phía của Văn Bách Linh xem chuyện gì đang diễn ra.
Cô chỉ muốn xem trò vui, nhưng không ngờ lại chạm phải ánh mắt đau đớn của dì nhỏ.
Tối này dì thật đẹp, như nữ thần vậy.
Nhưng người đàn ông bên cạnh dì lại hèn hạ và ghê tởm đến mức không thể diễn tả được.
Những ảo tưởng tươi đẹp và hào nhoáng sụp đổ, thấy rõ sự hoang tàn, làm lộ ra nỗi tuyệt vọng mà dì cố che giấu bấy lâu nay.
Văn Bách Linh đứng dậy, chắn tầm nhìn của Hàn Hạo, vẫy tay gọi bảo vệ: "Ở đây có người say rồi, đưa anh ta đi nghỉ đi."
"Mày mẹ nó mới say!"
Hàn Hạo đột nhiên giữ chặt tay dì nhỏ: "Không thích dùng đồ của tao à, sao hả, dám làm mà không dám nhận à?"
Xung quanh lời ra tiếng vào, Thang Yểu sợ dì bị thương, định lao qua, nhưng Văn Bách Linh và Phí Dục Chi ngăn cô lại.
Dì lắc đầu với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!