Hứa sẽ đến bữa tiệc, Thang Yểu về phòng thay một chiếc đầm, chính là chiếc đầm màu xanh nhạt mà năm ngoái dì nhỏ đã cho cô.
Nhét trong cặp sách lâu nên có vài nếp nhăn.
Thang Yểu nhúng khăn vào nước, nhẹ nhàng miết thẳng chỗ nhăn rồi đi ra cửa gặp Văn Bách Linh.
Tóc dài buông xõa, gương mặt trong sáng, ngũ quan thanh tú, không trang điểm cũng rất xinh đẹp và thuần khiết.
Vốn dĩ cô lo chiếc đầm mình mặc không đủ lộng lẫy, nhưng Văn Bách Linh và Phí Dục Chi còn qua loa hơn cô, cứ như họ không xem trọng bữa tối này chút nào.
Bữa tối từ thiện được tổ chức trên đường Vành Đai Đông 4, cách vùng ngoại ô phía Bắc rất xa, trên đường đi không có việc gì làm, Thang Yểu cầm thư mời nghiên cứu.
Chất liệu giấy rất đặc biệt, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy hoa văn tối màu và hình thêu trên giấy, giống hệt tòa nhà dì nhỏ sống, nhìn đâu cũng thấy vô cùng tinh xảo.
Phí Dục Chi dặn dò cô đến đó chỉ cần giơ bảng, trả giá lên, nâng giá càng cao càng tốt.
Nhưng Thang Yểu cầm tờ giới thiệu triển lãm trong tay, đọc từ đầu đến cuối, giá khởi điểm của các hiện vật rất đáng kinh ngạc, cô do dự: "Nhưng nếu không ai chịu ra giá cao hơn, các anh phải bỏ tiền của mình ra à?"
Văn Bách Linh nói cô đừng lo: "Tiêu tiền cũng là làm từ thiện."
Buổi tối, xe đỗ bên ngoài khách sạn lớn.
Văn Bách Linh xuống xe trước, lịch thiệp mở cửa xe cho Thang Yểu, đưa tay ra cho cô, cứ như cô mới là nhân vật chính của đêm nay: "Xin mời cô Thang."
Thang Yểu đặt đầu ngón tay vào bàn tay anh, nhìn thấy bóng dáng ai đó bước vào khách sạn, là một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, trùm áo choàng, khoác tay một người đàn ông..
Cô học theo, xuống xe, chọc chọc Văn Bách Linh, ngại ngùng khoác tay anh.
Hôm đó, Thang Yểu không biết mình sẽ khám phá ra lời nói dối mà dì nhỏ đã cẩn thận thêu dệt, chỉ cảm thấy bất an vì môi trường xa lạ, âm thầm nhắc nhở chính mình phải thận trọng từ lời nói đến hành động.
Bữa tiệc từ thiện được chia làm nhiều phần, sau khi vào sảnh sẽ được phục vụ tiệc cocktail trước bữa chính.
Ánh đèn chiếu sáng sảnh tiệc, những gương mặt xa lạ nở nụ cười đầy ẩn ý, hào nhoáng và phù phiếm, mỗi người có những cách thể hiện khác nhau.
Thỉnh thoảng sẽ có người đến chào hỏi Văn Bách Linh và Phí Dục Chi, những cuộc tán gẫu kéo dài không dứt, có cảm giác "mỗi khi nói chuyện với nhau, nhất định phải nhắc đến họ hàng", làm Thang Yểu hơi phân tâm.
Ánh mắt cô vô định, cuối cùng hướng về phông nền sân khấu.
Logo trông hơi quen, nhưng không thể nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.
Thang Yểu nhẩm tính trong đầu, nhận ra có 12 đơn vị đồng tổ chức, bao gồm cả những công ty niêm yết nổi tiếng mà cô từng nghe qua.
Cách đó không xa có tiếng xôn xao.
Nghe nói có vài người nổi tiếng được đặc biệt mời đến để hỗ trợ, họ vừa đi qua, đã vào phòng nghỉ.
Đúng là hoành tráng.
Món ngọt trước mặt Thang Yểu thu hút sự chú ý của cô.
Văn Bách Linh có vẻ không có hứng thú giao lưu, dẫn cô đi vài bước đến một nơi yên ắng, nói: "Bữa tiệc kiểu này sẽ rất dài, lát nữa ban tổ chức và khách mời sẽ phát biểu, lại thực hiện nghi thức mở màn buổi đấu giá, không biết khi nào mới bắt đầu khai tiệc, ăn gì đó lót dạ trước đã."
Đối với Thang Yểu, sự xa hoa và giàu có trước mắt chỉ là gió thoảng mây bay, còn không quan trọng bằng mấy món ngọt và sự quan tâm nhỏ bé này.
Cô mỉm cười cầm lấy, hỏi Văn Bách Linh: "Anh cũng ăn gì đi?"
Văn Bách Linh đưa cô chiếc nĩa bạc: "Anh thì không sao, chỉ cần em không đói là được."
Đông người quá nên Thang Yểu cẩn thận kéo chiếc đĩa sứ về phía mình, cố gắng ăn im lặng nhất có thể, nhưng lại không chú ý nên làm dính kem trên môi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!