Trước khi xuất phát đến ngoại ô, Thang Yểu quay về trường.
Cô chào bạn cùng phòng, lấy quần áo và tài liệu ôn thi bỏ vào cặp sách.
Lại mang cặp sách đến gặp Văn Bách Linh và Phí Dục Chi, cô lịch sự hỏi họ muốn ngồi đâu.
Phí Dục Chi cố tình trêu chọc cô: "Em ngồi ghế phụ đi, anh và Bách Linh sẽ ngồi ghế sau."
Thang Yểu thật thà đồng ý, mở cửa ghế phụ định ngồi vào, nhưng Phí Dục Chi túm lấy cặp sách của cô kéo ra.
Đã quen đùa giỡn với đàn ông con trai, lần này Phí Dục Chi không kiểm soát lực kéo của mình, làm Thang Yểu lảo đảo, bị Văn Bách Linh đá một cái.
"Không phải chứ, hai người..."
Đôi lúc Phí Dục Chi cũng không thật sự hiểu mối quan hệ giữa Văn Bách Linh và Thang Yểu, chỉ là những cảm xúc mơ mơ hồ hồ, vào xe cũng có thể không ngồi với nhau mà.
Như lúc này, Thang Yểu đang ngồi ở ghế sau nhưng lại đặt cặp sách to tướng giữa hàng ghế, như phân định ranh giới Hán – Sở, cặp nằm ngay giữa cô và Văn Bách Linh.
Không hiểu được, thật sự không hiểu được.
Chuyến đi kéo dài hai tiếng, tương đối lâu.
Phí Dục Chi nói không ngừng, từ lúc vào xe đã trò chuyện với tài xế, thỉnh thoảng còn ngân nga vài câu hát.
Đang ngân nga thì bị chọc hai cái vào vai, lực rất nhẹ, không thô bạo như con mèo Maine Coon mà em gái anh nuôi.
Phí Dục Chi quay đầu, Thang Yểu rút ngón tay về, áy náy cười với anh ta.
Nhưng cô cũng ngại nói thêm, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Văn Bách Linh ngủ rồi."
"...À, anh im lặng ngay đây."
Chỉ nhịn được năm phút, "nói nhảm nhiều quá" lại quên mất lời hứa, còn than thở về bồn cây dọc đường đi: "Không biết ai quy hoạch khu vực này, đúng là biết cách tra tấn người khác, xấu không chịu nổi đúng không?"
Anh ta nói rất lớn giọng.
Thang Yểu ngồi sau Phí Dục Chi, hít một hơi, giận đến mức suýt chút nữa phồng môi trợn má như cá nóc, nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ muốn đánh vào đầu Phí Dục Chi.
Văn Bách Linh tỉnh giấc vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
Thật đáng yêu.
Anh cười khẽ: "Để yên cho cậu ấy đi, cậu ấy mà không nói sẽ bị nghẹn chết đấy."
"Anh không ngủ à?"
"Không ngủ nữa, nói chuyện với em."
Cuối cùng, người ngủ trên xe là Thang Yểu.
Cô ngủ hết nửa quãng đường, khi nghe có người gọi tên thì đã đến nơi. Tài xế và Phí Dục Chi đứng cách xe khoảng mười mét, nói chuyện với ai đó, chỉ còn Văn Bách Linh bên cạnh cô.
Văn Bách Linh hết sức tự nhiên, đưa tay vuốt ve gò má cô bị mặt trời chiếu rọi đến ửng hồng, nói khẽ: "Dậy đi em, đến nơi rồi."
Đó là thời điểm ánh nắng đẹp nhất vào buổi chiều, Văn Bách Linh kéo Thang Yểu ra khỏi xe.
Khi thấy cảnh tượng trước mắt mình, cô kinh ngạc.
Nơi này không khác gì thiên đường hạ giới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!