Thang Yểu ăn mặc chỉnh tề, lấy từ trong tủ lạnh chiếc bánh cô làm chiều qua, lấy thêm lạp xưởng và mứt trái cây mang từ quê lên.
Cô đã thấy trong nhà Văn Bách Linh còn có người khác, không biết mối quan hệ như thế nào, nhưng cũng đã chuẩn bị thêm một chút, đựng đầy túi giấy, ôm trong tay.
Chỉ không ngờ, khi thang máy xuống đến tầng ba lại thấy được cảnh tượng buồn cười như thế ——
Văn Bách Linh dựa người vào cửa, có một người đàn ông cao ngang anh, ăn mặc như sinh viên đại học, giữ chặt cửa chống trộm không buông: "Không, tôi không đi đâu, tuy không biết bạn cậu là ai, nhưng tôi cũng muốn ở lại ăn trưa với hai người mà, tôi chết đói rồi đây này..."
Văn Bách Linh nhìn thấy Thang Yểu, giơ tay chào cô.
Phí Dục Chi quay người lại.
Khi nhìn thấy Thang Yểu, anh ta ngẩn người ra hai giây, rồi lại nhanh chóng hoàn hồn, cười lớn: "Anh Văn à, nếu đây là bạn cậu thì tôi càng không đi đâu."
"Không đi thì đừng đứng ngây ra đó, đi xách đồ giúp người ta đi."
Phí Dục Chi không đợi Văn Bách Linh giới thiệu, miệng đã thốt ra lời khách sáo, cứ như được lập trình sẵn: "Xin chào bạn của anh Văn, lần đầu gặp nhau, anh tên Phí Dục Chi, còn em?"
"Chào anh, em tên là Thang Yểu..."
"Thang Yểu, tên đẹp quá đi mất, muốn đến thì cứ đến thôi, lại còn mang quà đến, khách sáo quá đi, để anh cầm cho, cứ đưa anh..."
Thái độ nhiệt tình hiếu khách này làm Thang Yểu hơi bất ngờ, chỉ có thể bất lực nhìn Văn Bách Linh.
Văn Bách Linh cầm mũ trùm đầu của Phí Dục Chi kéo ra xa, buồn cười: "Có thể giống người chút được không?"
Quay sang Thang Yểu, anh nói: "Vào đi em."
Đây là lần đầu tiên Thang Yểu đến nhà Văn Bách Linh.
Ban đầu cô hơi lo lắng, nhưng bị Phí Dục Chi làm ầm ĩ một trận, cô cũng không còn cảm thấy gò bó nữa.
Cách bố trí căn hộ của Văn Bách Linh tương tự như căn hộ của dì, chỉ có cách bày trí là khác biệt.
Nhà anh theo tông màu tối.
Ghế sofa màu đen, bàn cà phê màu đen có kiểu dáng đặc biệt, tủ cũng có màu đen nhám, kể cả cánh cửa tủ bằng kính cũng là màu nâu đậm, bí ẩn, thâm trầm.
Thang Yểu mang bánh đến, Văn Bách Linh vào bếp tìm một con dao cắt bánh.
Thấy Phí Dục Chi thèm thuồng mấy cây lạp xưởng, Thang Yểu xé mở bao bì, đưa anh ta ăn, còn giới thiệu với Phí Dục Chi là mẹ cô tự làm.
Phí Dục Chi như sói đói đầu thai, hào hứng cắn một miếng lạp xưởng, giơ ngón tay cái: "Ngon thật đấy."
Anh ta lại hỏi: "Thang Yểu, trông em trẻ quá, còn đi học à?"
Thang Yểu gật đầu: "Em đang học năm hai đại học."
"Thế thì rất trẻ đấy, nhỏ hơn bọn anh năm sáu tuổi, 20 hay 21 nhỉ?"
"20."
Văn Bách Linh mang dao đến: "Kiểm tra hộ khẩu à?"
Phí Dục Chi cầm lấy con dao, cười cười khoe mình đang giúp Văn Bách Linh tiếp khách, còn chủ động mở hộp bánh, cắt bánh kem, chia làm nhiều phần.
Thấy Thang Yểu mang đến nhiều thứ, Văn Bách Linh hỏi cô: "Về ký túc xá còn gì ăn không?"
"Dạ còn, mẹ em chuẩn bị nhiều thức ăn cho dì nhỏ và em lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!