Chương 13: (Vô Đề)

Tâm trạng của dì nhỏ phấn khởi lạ thường, nhấp nhổm không yên, như thể chờ mãi mới được đưa cháu gái bộ đồ ngủ mới. Vừa vào cửa, dì đã dẫn Thang Yểu đến phòng tắm, nói cô mang quần áo vào đi tắm.

Dì còn đẩy hộp gì đó vào tay cô.

Dì nhỏ lấy ra trước một viên tròn màu đỏ tím từ trong hộp, hương thơm ngào ngạt: "Đây là quả bóng tinh dầu tắm, cô bé lễ tân ở tiệm bánh của dì giới thiệu đấy, dì mới mua mấy hôm trước thôi, vào thử đi, dì ở ngay ngoài cửa đây."

Bị đẩy vào phòng tắm, Thang Yểu thò đầu ra ngoài trước khi đóng cửa, dặn dì: "Dì nhỏ, con chưa để bánh vào tủ lạnh đâu đấy..."

"Dì biết rồi, để dì làm."

Tắm xong, Thang Yểu mặc bộ đồ ngủ mới mà dì mua cho cô rồi đi ra, thấy dì đang ngồi dựa người trên ghế sofa, cầm ly rượu trên tay, uống gần hết rượu trong chai.

Phòng khách rộng quá, đèn chỉ chiếu sáng được một góc.

Một người phụ nữ mạnh mẽ, ban ngày có sự nghiệp thành công, giờ đây dang ngồi đơn độc dưới ánh đèn, không trang điểm, trong ánh mắt có men say.

Dì giơ tay gọi Thang Yểu: "Tiểu Hạnh, đến đây ngồi đi con."

Dì lại gọi cô bằng biệt danh hồi nhỏ, hình như dì uống nhiều quá rồi.

Điện thoại vẫn để trên tủ giày ngoài huyền quan, Thang Yểu quên chuyện cô định nhắn tin cho Văn Bách Linh, nghe lời dì, ngồi xuống: "Đồ ngủ rất vừa vặn, con thích lắm, cảm ơn dì nhỏ."

"Sao lại cảm ơn dì chứ?"

Dì nhỏ tự rót rượu đỏ vào ly, uống gần hết ly rượu.

Trước đây quay chụp ở xưởng rượu, trên tường có treo bảng mô tả các bước nếm rượu bằng tiếng Anh.

Tiếng Anh của Thang Yểu rất tốt, muốn đọc qua để tiếp thu thêm kiến thức, ngửi rượu, lắc ly, nhìn tranh treo tường, chắc chắn không phải uống như dì đang uống.

Lúc này, hình như không phải là dì nhỏ đang nếm rượu, mà là dùng rượu để xoa dịu sự mệt mỏi.

"Tiểu Hạnh nhà mình cũng lớn rồi."

Đôi lúc dì nhỏ cũng giống mẹ, hay dặn dò người khác ——

"Sau này tìm bạn trai, con phải nhìn kỹ vào."

"Tìm ai đó chân thành, yêu thương con, đối xử tốt với con."

"Có tiền hay không cũng không quan trọng, dì nhỏ có tiền, tiệm bánh của dì sẽ kiếm được tiền —"

Kiếm được tiền là tốt, nhưng lại thấy mắt dì ngân ngấn nước, dì kéo Thang Yểu vào, lẩm bẩm: "Tiểu Hạnh, đừng trở thành người như dì..."

Thang Yểu luôn ở bên cạnh dì, nhìn dì uống nhiều rượu, nghe dì nói trong cơn say.

Cô lại nhớ tới mấy năm trước, dì nhỏ từ Bắc Kinh gọi về quê cho cô và mẹ, giọng dì rất phấn khởi, kể chuyện thành phố hoa lệ và phát triển thế nào.

"Chị ơi, nếu tìm được công việc ổn định và sống cả đời ở đây thì tốt quá."

Giờ đây, có vẻ như nguyện vọng của dì nhỏ đã trở thành sự thật, làm công việc mình thích, sống trong căn hộ cao cấp, có một cuộc sống xa hoa.

Nhưng trông dì nhỏ không hạnh phúc.

Thang Yểu thương dì, lau nước mắt, trong lòng luôn nghĩ rằng dì không hạnh phúc một phần là vì áp lực công việc, một phần là vì những điều mà tên "cặn bã" kia mang đến.

Khi nhìn thấy tin nhắn của Văn Bách Linh, trời đã khuya rồi.

Di chuyển mười tiếng trên tàu, ở tiệm bánh của dì nhỏ hơn nửa ngày, điện thoại và sạc dự phòng đều tắt nguồn, cắm dây sạc, điện thoại khởi động lại thì kêu hai tiếng thông báo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!