Chương 9: (Vô Đề)

Mười tám năm cuộc đời, ký ức của Dương Gia Thịnh về anh chị mình chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Anh hắn, Dương Gia Mậu, hơn hắn bảy tuổi. Chị gái hắn, Dương Gia Trân, lớn hơn hắn chín tuổi. Khoảng cách tuổi tác quá xa khiến cả ba từ nhỏ đã không thể chơi chung, cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau.

Khi Dương Gia Thịnh mới vào lớp một, chị gái hắn vừa tốt nghiệp cấp hai. Gan chị lớn lắm, chẳng màng tiếp tục đi học, cứ thế theo người cùng quê vào Nam làm công nhân. Mười mấy năm trôi qua, chị luôn ở lại thành phố ấy, làm việc, kết hôn, sinh con. Số lần chị về quê ăn Tết trong từng ấy năm ít đến mức đếm được trên đầu ngón tay. Hồi cưới, chị có về một lần, đơn giản làm vài mâm cỗ đãi khách. Lúc mang thai, đường xa cách trở, bất tiện đủ đường, đến khi sinh con thì càng bận rộn, chẳng thể về nổi.

Ngay cả khi ông bà nội mất, chị cũng không quay về.

Ngày ông nội nằm trên giường bệnh, ông bảo Dương Gia Thịnh đừng trách chị. Chị vừa sinh con, chân đã cắm rễ nơi đó. Làm cha mẹ rồi, ai nỡ lòng rời xa con mình? Nhưng ông vừa dứt lời, đã lập tức quay sang mắng ba mẹ hắn: "Xí! Ở đây vẫn còn một đứa bé đấy, hai người kia chẳng khác gì điếc với mù, cái gì cũng không ngó ngàng đến!"

Suốt mười mấy năm trời, số lần ba mẹ về quê cũng hiếm hoi chẳng kém. Dương Gia Thịnh hoài nghi từ lúc hắn sinh ra đến khi trưởng thành, số lần hắn gặp ba mẹ có khi chưa quá mười lần. Khi anh trai lên cấp ba, trường thường xuyên tổ chức học thêm trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, ba mẹ lấy cớ rằng thời gian nghỉ Tết không bao nhiêu ngày, thế là khỏi về. Mãi đến năm anh trai thi đậu đại học, họ mới lần đầu vênh mặt hớn hở trở về quê ăn Tết, khoe khắp nơi rằng con trai mình đã lên đại học.

Khi ấy, anh trai hắn đã là sinh viên, còn hắn mới chỉ là đứa trẻ học lớp sáu, hai người chẳng có lấy một chủ đề chung để nói chuyện.

Thời điểm ấy, Dương Gia Thịnh vẫn thấy anh trai mình rất giỏi, có thể thi đậu đại học. Đáng tiếc, Dương Gia Mậu chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ vì hắn suốt ngày lăn lộn ngoài đồng ruộng, trông lấm lem như một đứa nhà quê.

Sau này, anh trai hắn tốt nghiệp, thi đậu công chức, được phân về huyện nhà làm việc. Ba mẹ hắn vui mừng đến nỗi suýt phát khóc. Khi đó, Dương Gia Thịnh thậm chí còn chẳng đậu nổi cấp ba. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, hắn đã đi làm công nhân, trở thành hình ảnh trái ngược hoàn toàn với anh trai. Ba mẹ thất vọng vô cùng, mắng hắn không biết bao nhiêu lần.

Anh trai cũng nói móc hắn: "Tốt nghiệp cấp hai rồi thì làm được gì?"

Dương Gia Thịnh cảm thấy kỳ lạ. Nếu điểm số có sự phân cao thấp, tất nhiên sẽ có người thi rớt. Vậy những người không đậu thì sao? Chẳng lẽ không đi làm mà ở nhà khóc lóc à? Đương nhiên phải ra ngoài kiếm tiền để nuôi thân!

Lúc ấy, ông nội vẫn mong hắn học một trường dạy nghề, ít nhất cũng có một cái nghề trong tay. Nhưng Dương Gia Thịnh không muốn. Hắn cho rằng ra ngoài làm công, tự nhiên sẽ học được tay nghề. Hơn nữa, hắn không muốn lãng phí thêm ba năm học hành, chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền. Ông nội đã già, chẳng còn đủ sức làm ruộng, mỗi tháng đều cần tiền thuốc thang. Hắn cần tiền.

Ba mẹ hắn vẫn chẳng có tiền, bởi vì từ ngày anh trai đỗ công chức, họ đã lên kế hoạch dọn về quê. Nhà đất cũ kỹ không thể ở được, phải xây lại đàng hoàng để anh trai lấy vợ. Họ còn muốn mua cho anh trai một chiếc ô tô nhỏ để tiện đi làm. Bao nhiêu dự định, nhưng trong những kế hoạch đó, hoàn toàn không có chỗ cho Dương Gia Thịnh hay ông nội.

Không biết từ lúc nào, hắn đã thôi không gọi Dương Gia Mậu là "anh" nữa. Sau khi ông nội mất, hắn thậm chí còn đánh Dương Gia Mậu một trận. Mà lạ thay, anh trai không đánh lại hắn.

Hắn cứ thế mà lớn lên, cao hơn cả anh trai. Nhờ những năm tháng làm công trường, sức vóc của hắn mạnh hơn Dương Gia Mậu rất nhiều.

Dương Gia Mậu bị đánh đến mức phải kêu lên: "Tao là anh trai mày đấy!"

Dương Gia Thịnh chỉ khinh miệt phun một ngụm nước bọt xuống đất, lạnh nhạt liếc anh ta một cái rồi thu tay bỏ đi.

Cho nên, cớ nào giờ hắn lại lỡ miệng gọi Hứa Thuận Hòa là "anh"?

Dương Gia Thịnh nằm trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà, nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.

Hắn không có thói quen gọi ai là anh trai. Bao nhiêu năm nay, hắn chẳng hề gọi Dương Gia Mậu như thế một lần nào. Lần cuối cùng hắn gọi anh ta là "anh trai", có lẽ đã từ hồi tiểu học.

Nhưng mà—

So với Dương Gia Mậu, Hứa Thuận Hòa có vẻ hợp với danh xưng "anh trai" hơn.

Dù anh không phải sinh viên.

Tám giờ rưỡi tối, Hứa Thuận Hòa đã tắt đèn. Dương Gia Thịnh cũng theo thói quen cùng anh tắt đèn vào giờ này, lướt điện thoại một lát, rồi ngủ lúc chín giờ.

Trong căn phòng tối om, chỉ còn ánh sáng le lói từ màn hình điện thoại.

Dương Gia Thịnh nhìn chằm chằm ảnh đại diện WeChat của Hứa Thuận Hòa—chỉ là một tấm biển hiệu "Bảo đảm bạn sẽ thích." Rồi hắn bấm vào trang cá nhân của anh, nơi ai cũng có thể thấy những dòng cập nhật đơn giản:

"Hôm nay đã bán hết."

"Bánh bao còn không?"

"Vẫn còn ít màn thầu, trứng trà."

Ngoài mấy tin liên quan đến tiệm bánh, không còn gì cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!