Hứa Thuận Hòa vẫn luôn ở tầng hai tiệm bánh bao, suốt bốn năm qua, chưa từng cảm thấy bất tiện. Ngược lại, anh còn thấy rất hài lòng. Tiết kiệm tiền, tiết kiệm thời gian, lại còn tiện lợi.
Trong kế hoạch cuộc đời của anh, dự định cứ thế mà ở trong tiệm, chờ đến ngày đủ tiền mua nhà. Thậm chí có lẽ đến tận khi không còn kinh doanh nữa, anh cũng vẫn ở đây. Với người mở tiệm như anh, chỗ ở ngay sát cửa hàng là tiện lợi nhất.
Dĩ nhiên, sống trong tiệm thì điều kiện đơn sơ. Không có phòng khách, thậm chí đến một cái ban công phơi quần áo đàng hoàng cũng chẳng có. Nhưng Hứa Thuận Hòa sống quen rồi, chỉ cần có một phòng riêng là anh đã thấy tốt lắm rồi.
Anh vốn không phải người cầu kỳ. Là con trai cả trong nhà, từ nhỏ đã quen chịu khổ. Khi anh ra đời, nhà nghèo đến mức hai bàn tay trắng. Đến lúc anh học tiểu học, nhà vẫn chỉ là căn ngói cũ nát. Mãi đến khi lên cấp ba, gia đình mới cố gắng dựng được căn nhà hai tầng, nhưng chẳng có tiền hoàn thiện, cả nhà cứ thế ở trong bốn bức tường xi măng trơ trọi.
Thế nên, ở tầng hai tiệm bánh bao đã là quá tốt đối với anh.
Trong kế hoạch của anh, không hề có lựa chọn thuê nhà, trừ phi thật sự không còn chỗ nào để ở.
Cho đến khi anh có một cậu bạn trai.
Chỉ mới bên nhau được một tháng, Dương Gia Thịnh đã dỡ tấm ngăn giữa căn phòng nhỏ và kho chứa đồ, đẩy hai chiếc giường đơn lại sát nhau.
Hứa Thuận Hòa nhìn chiếc giường đã hợp thành một, mặt nóng bừng. Cảm giác... cứ tr@n trụi thế nào ấy.
Mới yêu có một tháng đã ngủ chung...
Dù biết ngay từ đầu hai người đã ở chung một chỗ, nhưng ngày nào cũng nằm bên nhau thế này, vẫn cảm thấy có chút gấp gáp quá rồi...
Nhưng Dương Gia Thịnh thì chẳng thấy có gì không ổn. Hắn lúc nào cũng nhiệt tình, thẳng thắn, và chân thành. Ban ngày làm việc vẫn nghiêm túc như thường, nhưng hễ đến giờ nghỉ ngơi, Quyên Quyên tan ca, trong tiệm chỉ còn lại hai người, là hắn lại chạy lên, ôm ôm ấp ấp.
Có vài lần quấn lấy nhau ngủ trưa mà không ngủ được, mãi đến khi hai người mệt lử mới ôm nhau thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy, đã là năm giờ chiều. Ban ngày ngủ muộn, tối đến không ngủ nổi, sáng hôm sau suýt nữa thì dậy không kịp.
Sau vài lần như vậy, Hứa Thuận Hòa cuối cùng cũng phải nghiêm khắc ra lệnh: "Từ giờ nghỉ trưa không được quậy phá nữa!"
Nói thì nói thế, nhưng chó con nhà anh chẳng quản nổi bản thân. Lúc nào cũng rón rén trèo lên, rồi ôm rồi hôn.
Hắn cũng không thực sự làm đến cùng, nhưng cứ nhịn từ ban ngày đến tối, đến lúc đó lại càng quấn lấy không buông.
Có những lúc bị quấn đến mức hết cách, Hứa Thuận Hòa đành phải nhỏ giọng xin tha:
"Ngày mai còn phải mở tiệm nữa..."
Vậy nên Dương Gia Thịnh liền đổi tay, đổi miệng, thậm chí thử cả những cách mà Hứa Thuận Hòa chưa từng nghe qua, lần nào cũng khiến anh kiệt sức. Rồi sau đó, nhóc cún con lại ôm chặt anh, vừa hôn lên má, vừa hôn lên môi:
"Anh ơi, thoải mái không?"
Hứa Thuận Hòa thật sự không trả lời nổi vấn đề vô sỉ ấy, chỉ có thể nói:
"Anh đã ba mươi rồi, không chịu nổi kiểu quậy phá của em đâu..."
Trong nhận thức của Hứa Thuận Hòa, lối sống thế này đúng là có chút hoang đường, thậm chí quá mức hoang đường.
Thế nhưng anh không chống đỡ nổi những nụ hôn không chừa kẽ hở của nhóc cún con, không chịu nổi ánh mắt khẩn cầu ấy, càng không cưỡng lại được đôi môi nóng bỏng kia.
Mỗi khi nhóc cún con dùng đôi mắt ướt át nhìn anh, trái tim anh liền mềm nhũn, chẳng thể không đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của hắn, thậm chí còn muốn dâng cả bản thân cho nhóc nữa.
Năm đầu tiên ở bên nhau, đến Tết, Dương Gia Thịnh chẳng muốn về quê, chỉ muốn ở lại cùng Hứa Thuận Hòa. Nhưng Hứa Thuận Hòa không đồng ý, hơn nữa hắn còn phải về quê tảo mộ ông bà, thế là hắn vẫn về. Dương Gia Thịnh thì đến 28 tháng Chạp mới miễn cưỡng trở về quê, vậy mà mùng Một Tết đã vội vã quay lại, nói rằng muốn cùng anh ngồi quanh bếp lò đón năm mới.
Sang năm thứ hai, anh trai Dương Gia Thịnh kết hôn, hắn trở về một chuyến, tiện thể viếng mộ ông bà. Nhưng đến cuối năm, Dương Gia Thịnh kiên quyết không về quê nữa, nhất định muốn ở lại Nam Châu đón Tết cùng Hứa Thuận Hòa.
Hứa Thuận Hòa vốn là người theo truyền thống, anh cảm thấy dù ngày thường gia đình có mâu thuẫn thế nào, thì đến Tết cũng nên về ăn bữa cơm đoàn viên, cùng nhau vui vẻ hòa thuận. Nhưng Dương Gia Thịnh lại không nghĩ vậy. Hai người cách nhau mười một tuổi, tư tưởng hoàn toàn khác nhau. Hắn cảm thấy mình chẳng thân thiết gì với ba mẹ và anh trai, về quê ở chẳng thoải mái chút nào, vậy tại sao phải tự chuốc khổ?
Chiều 30 Tết, khi Hứa Thuận Hòa đang nấu bữa tất niên, Dương Gia Thịnh từ phía sau ôm lấy anh, tựa mặt vào lưng anh, vừa nũng nịu vừa kể lể:
"Bọn họ cứ bảo không có tiền, vậy mà nhà cửa trang hoàng đẹp đẽ hẳn. Ba tầng lầu đều sửa sang xong hết rồi. Mỗi lần em về, lại lôi chuyện vay tiền ra nói. Liên quan gì đến em chứ? Em nói em không định về ở, mẹ em mắng luôn, bảo em nói năng vớ vẩn, sau này còn phải về quê lấy vợ, không ở nhà thì ở đâu? Có mà ở thành phố lớn mua nổi nhà chắc? Thế là em cố tình nói, sau này về em sẽ mua nhà ở huyện thành, con cái cũng sẽ học ở huyện thành luôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!