Hứa Thuận Hòa là người sống rất có kế hoạch. Khi mới 17 tuổi, anh đã là người kiếm được nhiều tiền nhất trong nhà, nhưng ngay từ khi đó, anh đã hiểu rằng không thể cứ mãi làm công nhân dây chuyền sản xuất. Anh muốn học một nghề vững chắc, tìm một công việc không dễ bị thay thế.
Suốt những năm tháng bôn ba ở Nam Châu, anh hầu như chỉ làm việc trong ngành ẩm thực. Ba năm làm thuê ở tiệm bánh bao giúp anh nắm vững kỹ thuật làm bánh bao, màn thầu, cũng như hiểu thấu mọi công đoạn để mở một cửa hàng ăn sáng. Anh biết mình có thể tự lập nghiệp.
Bảy năm làm thuê, anh chắt chiu từng đồng, chưa bao giờ tiêu xài hoang phí. Quần áo trên người quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai bộ thay đổi luân phiên, điện thoại không bao giờ vượt quá một ngàn tệ, thậm chí chiếc điện thoại giá 699 tệ cũng dùng đến năm sáu năm. Sau giờ làm, anh gần như không giải trí, không tham gia bất kỳ hoạt động nào tốn tiền.
Những đồng nghiệp trẻ thỉnh thoảng còn rủ nhau đi ăn lẩu, nướng BBQ, hoặc đi tham quan danh thắng Nam Châu, nhưng anh chưa từng tham gia. Bảy năm qua, anh chưa một lần thuê phòng đơn để ở, hoặc là ngủ giường tầng ký túc xá, hoặc là cùng người khác thuê chung phòng trọ, chỉ để tiết kiệm từng đồng tiền nhà.
Anh chi tiêu tằn tiện, dè sẻn đến mức khiến đồng nghiệp không ít lần cười nhạo.
Nhưng họ có cười cũng mặc kệ, anh không bận tâm.
Là một người xa xứ đặt chân nơi đất khách, không có bất kỳ chỗ dựa nào, anh hiểu giá trị của từng đồng tiền mình làm ra.
Bảy năm, từ một người trong túi chỉ có vài trăm tệ, anh tích cóp được hai mươi nghìn tiền tiết kiệm.
Anh biết mình đã đủ khả năng mở cửa hàng.
Anh dốc gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm, thuê mặt bằng, sửa sang đơn giản, mua thiết bị, thuê nhân viên.
Anh không biết mình sẽ thành công hay thất bại. Nếu thất bại, bảy năm dành dụm như ném đá trên sông.
Không sao cả, anh nghĩ, nếu thất bại thì lại đi tìm việc làm, tiếp tục kiếm tiền, tiếp tục tích cóp.
May mắn thay, "Bảo đảm bạn sẽ thích" làm ăn ngày càng khấm khá.
Anh bắt đầu vạch ra kế hoạch tiếp theo cho bản thân.
Anh muốn mua một mặt bằng kinh doanh.
Anh nghĩ, nếu cửa hàng có tầng trên, anh có thể tiếp tục ở ngay lầu hai như hiện tại. Sống trong tiệm là tiện nhất, sáng mở mắt ra chỉ cần đi xuống lầu là có thể bắt đầu làm việc. Nếu mua nhà trước mà vị trí xa cửa hàng, sáng đi tối về sẽ rất bất tiện. Hơn nữa, khi chưa có mặt bằng riêng, chủ nhà muốn tăng giá là tăng, muốn cho thuê người khác là cho, bắt mình phải dọn đi. Nhỡ may nhà mới mua ngày càng xa chỗ làm, lại càng thêm phiền phức.
Theo giá thị trường ở Nam Châu, một mặt bằng rộng khoảng 50 mét vuông đủ để mở tiệm ăn sáng, nằm trên con phố tốt một chút, ít nhất cũng hơn một trăm vạn. Số tiền ấy, với anh ngày đầu lập nghiệp mà nói, đúng là con số trên trời.
Nhưng khi tổng kết doanh thu và lợi nhuận sau năm đầu tiên mở tiệm, anh nhận ra điều đó không quá xa vời. Chỉ cần kiên trì tích cóp khoảng mười năm, có lẽ sẽ đạt được mục tiêu. Tính thêm những bất trắc có thể xảy ra và nhiều chi phí khác, Hứa Thuận Hòa hy vọng đến năm 40 tuổi, anh có thể hoàn thành kế hoạch vĩ đại này.
Mua được mặt bằng rồi, anh sẽ tính đến chuyện mua nhà. Khi đó vị trí cửa hàng đã cố định, anh có thể tìm mua một căn hộ gần đó. Sống một mình, chỉ cần khoảng 40-50 mét vuông là đủ. Nhưng dù chỉ 40-50 mét vuông, ở Nam Châu cũng phải từ một trăm đến hai trăm vạn. Anh hy vọng đến năm 50 tuổi có thể hoàn thành kế hoạch mua nhà.
Anh đã tự đóng bảo hiểm 5 loại 1 quỹ cho mình, sau đó cũng mua cho Dương Gia Thịnh. Anh nghĩ, đến lúc mua nhà, nếu vẫn là người đi thuê, anh có thể vay vốn với lãi suất thấp. Chỉ cần việc kinh doanh ổn định, việc trả nợ sẽ không thành vấn đề. Dù buôn bán có lúc không thuận lợi, anh vẫn có thể cho thuê mặt bằng đã mua để bù vào khoản vay mua nhà. Như vậy, có lẽ chỉ cần vài năm là anh đã có thể dọn vào căn nhà của chính mình.
Đến khi trả xong khoản vay, anh có thể về hưu. Lúc già, anh có tiền hưu trí, có mặt bằng cho thuê, cuộc sống tuổi xế chiều sẽ rất ổn định.
Còn chuyện mua xe, chưa bao giờ xuất hiện trong kế hoạch của anh.
Trong mắt một người sống tiết kiệm như Hứa Thuận Hòa, ô tô là một món tiêu sản. Mỗi năm phải bỏ ra mấy ngàn tệ tiền bảo hiểm, chạy xe tốn xăng, phí nhiên liệu ngày càng cao, xe lại mất giá theo năm tháng, bán lại chẳng được bao nhiêu. Thế thì thà đi xe buýt, vừa rẻ vừa tiện.
Suốt 365 ngày trong năm, có đến 360 ngày anh vùi đầu vào tiệm bánh bao, chỉ loanh quanh từ cửa hàng đến chợ đầu mối, hoàn toàn không có nhu cầu đi xa. Thỉnh thoảng phải ra chợ mua hàng, đi xe buýt cũng tiện, có việc gấp thì gọi taxi, vẫn kinh tế hơn nhiều so với việc nuôi một chiếc xe riêng.
Tóm lại, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mua xe.
Cho đến khi anh có một cậu bạn trai nhỏ.
Dương Gia Thịnh là kiểu người thích đi đây đi đó. Từ khi hắn đến làm ở "Bảo đảm bạn sẽ thích", Hứa Thuận Hòa mới bắt đầu dần bước ra khỏi cửa tiệm.
Anh bắt đầu có chút hoạt động giải trí.
Ban đầu chỉ là đi xem phim, dạo công viên, tham quan vài địa điểm nổi tiếng ở Nam Châu. Sau đó, hai người dần dà cũng bắt đầu ra ngoài ăn cơm. Dương Gia Thịnh biết anh tiết kiệm, nên không bao giờ dắt anh đi ăn uống linh tinh mà luôn tìm kiếm cẩn thận trên điện thoại, xem các bài đánh giá của blogger ẩm thực, tham khảo phản hồi của thực khách, chắc chắn đáng thử mới dẫn anh đi.
Họ từng ăn trong những khu trung tâm thương mại sang trọng, thử qua quán vỉa hè bình dân, cũng từng ghé vào những tiệm ăn nhỏ đông đúc. Họ nếm qua từ món Trung đến món Tây. Có lần, Dương Gia Thịnh còn kéo anh đi ăn đồ Nhật. Ăn xong, Hứa Thuận Hòa chỉ thấy đầy bụng khó hiểu, đồ sống như vậy thì ngon chỗ nào chứ? Sao không nấu chín đi cho rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!