Dương Gia Thịnh cứ thế ở lại
"Bảo đảm bạn sẽ thích". Hứa Thuận Hòa giúp hắn đặt lịch khám sức khỏe, hắn đến bệnh viện làm một lượt kiểm tra tổng quát, rồi làm luôn cả giấy chứng nhận sức khỏe, chính thức trở thành nhân viên của tiệm bánh bao.
Cuộc sống ở tiệm bánh bao trôi qua yên bình, nề nếp. Mỗi ngày đều thức dậy vào cùng một giờ, làm những công việc giống nhau, bán bánh bao, bán xong thì dọn dẹp tiệm, rồi xem như kết thúc một ngày.
Trên thông báo tuyển dụng, Hứa Thuận Hòa ghi thời gian làm việc là tám tiếng, nhưng thực tế, chưa đến mười giờ sáng là đã xong xuôi hết thảy.
Buổi chiều chuẩn bị nhân bánh còn nhanh hơn, không đến một tiếng đồng hồ—xay nhuyễn thịt heo, cắt thịt ba chỉ thành miếng nhỏ, băm ít hành lá, sau đó rửa sạch máy xay thịt là xong. Hai người cùng làm việc, lúc nào cũng thấy đặc biệt nhanh gọn.
Giờ đây, sinh hoạt của Dương Gia Thịnh cũng chẳng khác gì Hứa Thuận Hòa. Ba giờ hai mươi phút sáng thức dậy, mười một giờ ăn trưa, ăn xong tiêu thực một chút, nghịch điện thoại, chơi game giết thời gian, mười hai giờ lên lầu ngủ trưa hai tiếng, chín giờ tối là đi ngủ đúng giờ.
Công việc trong ngày thực ra chỉ đến ba giờ chiều là xong cả. Từ ba giờ đến chín giờ tối, dư ra tận sáu tiếng đồng hồ không biết làm gì cho hết. Trước kia làm ở công trường, một ngày trôi qua là trời đã tối mịt, ăn cơm xong chỉ muốn nằm vật ra, chẳng còn sức mà nghĩ ngợi.
Hai tháng ở Nam Châu, hắn chưa từng bước ra khỏi công trường. Bây giờ làm ở tiệm bánh bao, rảnh rỗi nhiều, Dương Gia Thịnh thường ra ngoài đi dạo. Cứ đi loanh quanh vậy thôi—mua vé xe buýt một tệ, ngồi đại mười hai hai mươi trạm, rồi lại ngồi xe về.
Đôi khi thấy chỗ nào nhộn nhịp thì xuống xe đi loanh quanh một chút. Hoặc có lúc lại mở điện thoại tra thử xem Nam Châu có gì thú vị, tự mình dò đường, đi ngó nghiêng cho biết.
Hắn nghĩ, chẳng biết mình sẽ ở lại Nam Châu bao lâu, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ lại rời đi, đến một nơi khác làm thuê, có khi cả đời này cũng không quay lại đây lần nào nữa.
Vậy thì cứ đi nhiều một chút, xem thử Nam Châu trông ra sao.
Hứa Thuận Hòa thì không giống hắn. Anh gần như chẳng bao giờ rời khỏi tiệm bánh bao, dù công việc trong ngày đã làm xong từ sớm. Dương Gia Thịnh thường thấy Hứa Thuận Hòa cứ loanh quanh trong tiệm, lúc thì lau chỗ này, lúc lại dọn chỗ kia.
Có khi ra ngoài mua gia vị, có khi đi lấy túi đóng gói, nhưng cũng có khi chẳng đi đâu cả, chỉ quanh quẩn quét dọn vệ sinh. Lau cửa cuốn, lau cửa sổ, lau luôn cả cái cầu thang sắt cũ kĩ dẫn lên lầu, rồi quét dọn lầu hai sạch bóng. Ngay cả căn phòng chứa đồ Dương Gia Thịnh ngủ cũng bị quét dọn theo.
Anh dường như chưa từng đặt chân đến đâu ngoài
"Bảo đảm bạn sẽ thích", chợ thực phẩm và chợ đầu mối.
Thỉnh thoảng, khi Dương Gia Thịnh về đến tiệm, Hứa Thuận Hòa sẽ hỏi hắn hôm nay đã đi dạo ở đây.
Dương Gia Thịnh đáp:
"Đi công viên Nam Hồ."
Hứa Thuận Hòa khẽ à một tiếng, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
"Tôi chưa từng đến công viên Nam Hồ, chỗ đó đẹp không?"
Dương Gia Thịnh ngẫm nghĩ, rồi bảo: Cũng được.
Hắn lại suy nghĩ thêm, cố gắng gạn lọc vài câu để diễn đạt:
"Có một cái hồ rất lớn, có người chèo thuyền. Đồng giá 50 tệ một thuyền."
Lúc ấy đã là 6 giờ rưỡi chiều.
Hứa Thuận Hòa vừa ăn xong, Dương Gia Thịnh cũng tiện thể ăn đại chút thức ăn nhanh bên ngoài. Hứa Thuận Hòa đang pha trà dưới lầu. Đôi khi anh sẽ lấy ra một chiếc khay trà tròn nhỏ, cùng bộ ấm chén pha trà kiểu cách, tự rót tự uống.
Anh bảo rằng thói quen này học được từ những người Nam Châu khi còn làm công, uống trà vào cảm giác như vơi đi hơn nửa phần mệt mỏi trong ngày. Đây có lẽ là sở thích duy nhất của Hứa Thuận Hòa.
Anh vẫn mặc chiếc áo thun xám đã giặt đến bạc màu.
Ngón tay cầm chén trà trắng đến mức gần như hòa lẫn với chén, kiểu trắng trẻo của người rất ít khi ra ngoài, hầu như không hề bị nắng nhuộm da.
Dương Gia Thịnh nhìn chằm chằm những ngón tay trắng nõn ấy, bỗng dưng ma xui quỷ khiến nói một câu:
"Lần sau anh cũng đi dạo thử đi, rồi sẽ biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!