Chương 59: Mười chín tuổi - 2

Hứa Thuận Hòa cảm thấy mình đúng là một người chẳng thú vị chút nào. Anh nghĩ rất lâu về món quà sinh nhật cho cún con, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra thứ gì đặc biệt. Cuối cùng, anh quyết định mua mấy thứ thiết thực vậy.

Mùa hè lại sắp đến, năm nay Dương Gia Thịnh vẫn chưa mua quần áo mới. Hứa Thuận Hòa lướt mạng xem thử, chọn cho hắn một bộ. Xem một lúc, anh thấy mấy chiếc mũ lưỡi trai cũng khá đẹp, bèn đặt thêm một cái. Cún con mỗi lần ra ngoài đều đội mũ lưỡi trai che nắng, mà chiếc mũ cũ màu đen của hắn đã sờn đến mức rụng cả lông, chẳng biết đã đội bao lâu rồi, đúng là nên thay mới.

Mua xong quần áo với mũ, Hứa Thuận Hòa lại nghĩ, có lẽ cũng nên mua thêm vài chiếc qu@n lót mới cho hắn. Cún con chẳng bao giờ để ý đến mấy thứ này, qu@n lót giặt đến nhão cả rồi vẫn không chịu mua mới.

Sau khi đặt hàng xong, phần mềm mua sắm lại gợi ý giày thể thao. Hứa Thuận Hòa nghĩ, đúng rồi, cún con cũng chẳng có đôi giày nào ra hồn. Mỗi ngày đứng trong tiệm lâu như vậy, chắc chắn phải sắm một đôi giày tốt. Thế là anh lại chọn thêm một đôi giày thể thao.

Hai ngày sau, Dương Gia Thịnh ngồi xem video hướng dẫn chơi game, xem đi xem lại, miệng còn lẩm bẩm. Hứa Thuận Hòa hỏi hắn đang làm gì, Dương Gia Thịnh hớn hở đáp:

"Em muốn chơi con tướng này cho giỏi, mùa này nhất định phải vô địch!"

Dương Gia Thịnh không nghiện game, nhưng con trai ở tuổi này, ai mà chẳng thích chơi chứ. Lúc rảnh rỗi, hắn cũng đánh vài trận. Hứa Thuận Hòa không rõ hắn chơi thế nào, nhưng thỉnh thoảng thấy hắn thắng thì vui ra mặt, còn thua thì gào lên: "Lại lag!" "Đáng ghét thật!"

Anh biết điện thoại của hắn cấu hình không tốt, đồ họa game cũng chẳng mượt mà, có lúc nhấn chiêu mà còn bị giật lag. Chiếc điện thoại này hắn đã dùng ba năm, bản thân còn không nỡ đổi, vậy mà trước đây lại bỏ ra hơn bốn nghìn tệ để mua cho anh—một người thậm chí còn chẳng chơi game. Thật không biết trong đầu hắn nghĩ gì nữa.

Hứa Thuận Hòa chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng đặt một chiếc điện thoại cấu hình ổn, quảng cáo ghi rõ chơi game mượt mà, đồ họa sắc nét, không bị giật lag.

Đến ngày sinh nhật mười chín tuổi của Dương Gia Thịnh, buổi chiều Hứa Thuận Hòa đã nhào bột làm nhân bánh bao. Buổi sáng anh tranh thủ đi chợ mua nguyên liệu, ba giờ chiều thì bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn. Dương Gia Thịnh muốn phụ giúp nhưng bị anh đẩy ra.

"Hôm nay là sinh nhật em, đừng làm gì cả, cứ chơi đi."

"Chỉ hai người mình ăn, làm nhiều vậy ai ăn hết?" Dương Gia Thịnh thò đầu vào bếp nhìn, "Anh ơi, anh nấu ít lại đi, phiền phức lắm."

Hứa Thuận Hòa vẫn làm hẳn sáu món: bào ngư sốt tỏi, cua hấp, thận heo xào giòn, bò kho, salad trộn và mì xào hải sản. Một bàn đầy ắp món ăn khiến Dương Gia Thịnh tròn mắt:

"Anh! Nhiều thế này, cứ như ăn Tết ấy!"

Hứa Thuận Hòa tháo tạp dề, rửa tay rồi cầm chai rượu cao lương Kim Môn lên, hỏi:

"Uống chút không?"

Anh vốn rất ít uống rượu, có thể nói là hầu như không uống, lần gần nhất chắc cũng là vào dịp Tết năm ngoái. Dương Gia Thịnh kinh ngạc:

"Uống rượu ạ? Mai còn phải dậy sớm mà."

Hứa Thuận Hòa đặt chai rượu xuống, lấy hai chiếc ly:

"Chỉ uống hai ly thôi, sinh nhật mà, mỗi năm có một lần."

Anh tự rót cho mình một ly đầy, còn rót cho Dương Gia Thịnh nửa ly:

"Anh uống hai ly, em uống một ly là được rồi."

Cuối cùng Dương Gia Thịnh chỉ nhấp nửa ly rượu, vẫn thích uống Coca lạnh hơn. Hứa Thuận Hòa bật cười:

"Y như con nít."

Dương Gia Thịnh chẳng thèm để ý, nốc một ngụm Coca, cắn miếng thịt bò, thỏa mãn ra mặt.

"Hồi nhỏ, bà nội em bình thường tiếc tiền, chẳng mấy khi mua nước ngọt. Chỉ có dịp Tết hoặc sinh nhật mới cho em một lon Coca. Mỗi lần uống vào, em cứ có cảm giác như đang đón Tết vậy."

Dương Gia Thịnh vừa nói, vừa lẳng lặng nhìn Hứa Thuận Hòa, ánh mắt chuyên chú đến mức khiến lòng anh khẽ run lên. Bị ánh nhìn chứa đầy yêu thương ấy chiếu vào, Hứa Thuận Hòa cảm thấy cả người nhẹ bẫng, từ trái tim lan ra một trận ngứa ngáy.

Hai người ăn gần hết một bàn đồ ăn, phần lớn là Dương Gia Thịnh xử lý. Hứa Thuận Hòa thu lại thịt bò còn dư và phần nước sốt kho, cất vào tủ lạnh để mai dùng nấu mì. Canh kho đem nấu mì là ngon nhất, cún con rất thích ăn, mỗi lần đều húp hai bát to.

Anh không cho Dương Gia Thịnh phụ dọn dẹp, chỉ bảo hắn lên lầu mở quà:

"Anh mua mấy thứ thiết thực thôi, em lên xem thử có thích không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!