Chương 50: (Vô Đề)

Dương Gia Thịnh cảm thấy mấy ngày nay không chân thực tựa như một giấc mơ.

Đầu tiên là anh nhà bị hắn làm cho rung động đến phát run, nói sẽ suy nghĩ thêm, khiến hắn hạnh phúc đến mức không chân thực.

Sau đó là anh nhà rời đi bốn ngày rồi quay về, thái độ thay đổi 180 độ, quyết đoán tìm phòng, ép hắn dọn ra ngoài, tàn nhẫn đến không chân thật.

Sáng sớm hôm nay, Hứa Thuận Hòa mang theo dụng cụ lau dọn đến phòng trọ, cặm cụi dọn dẹp suốt cả buổi sáng. Anh lau chùi từng ngóc ngách trong ngoài đến sạch bong, trải chăn đệm, sắp xếp mọi thứ gọn gàng, ngay cả đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cũng mua đủ cho hắn.

Đến tận lúc chiều, anh nhà vẫn còn quanh quẩn trong căn phòng nhỏ, đi tới đi lui kiểm tra mấy lượt, dặn dò hắn nếu còn thiếu gì thì cứ nói.

Dương Gia Thịnh chỉ biết im lặng nuốt mọi lời trách móc vào lòng.

Hắn nhận ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản.

Hắn từng nghĩ, chỉ cần mình thích Hứa Thuận Hòa, mà Hứa Thuận Hòa cũng thích hắn, thì bọn họ có thể ở bên nhau.

Nhưng thực tế lạnh lùng bày ra sờ sờ ngay trước mắt.

Anh đã ba mươi tuổi rồi, vì sao lại phải từ bỏ chuyện xem mắt, từ bỏ việc kết hôn sinh con, từ bỏ một cuộc sống bình lặng ổn định, để lựa chọn ở bên hắn?

Với Hứa Thuận Hòa mà nói, hắn có gì đáng để anh từ bỏ tất cả chứ?

Ưu điểm chẳng có bao nhiêu, khuyết điểm lại đầy rẫy. Hắn còn quá trẻ, chưa đủ chín chắn, chưa có năng lực, công việc cũng chỉ là làm công vặt vãnh, tiền tiết kiệm thì chỉ có ba vạn—mà số tiền này chẳng qua là do hắn ăn ở đều nhờ vào anh, mới có thể dành dụm được chút ít như vậy...

Ngoài một câu hứa suông rằng mình sẽ đối tốt với anh cả đời, hắn chẳng có gì khác để trao cho anh.

Hắn bỗng thấy chán ghét chính mình.

Đến buổi chiều, sau khi làm xong nhân bánh bao, Hứa Thuận Hòa rửa tay rồi vào bếp nấu cơm tối.

Dương Gia Thịnh tâm trạng trùng xuống, chẳng buồn ăn uống, nói.

"Anh ơi, đừng nấu phần em, hôm nay em không ăn."

Hứa Thuận Hòa sửng sốt, hỏi:

"Vậy tối nay em ăn gì? Trong phòng trọ không có nồi nấu cơm đâu."

Ăn ngoài. Dương Gia Thịnh nói xong là đi luôn.

Hắn không hiểu, tại sao Hứa Thuận Hòa có thể hành xử như không có chuyện gì xảy ra, còn muốn giữ hắn lại ăn cơm tối?

Hắn cảm thấy mình nuốt không nổi một miếng, chỉ cần nhìn anh nhà thôi cũng thấy tim như bị dao cứa.

Ba mẹ hắn có mắng hắn qua điện thoại, hắn cũng chỉ thấy bực bội, chứ chưa bao giờ thấy đau lòng như bây giờ.

Hắn đi rồi, đi rất lâu.

Đến khi lấy lại tinh thần, mới nhận ra mình đã bất tri bất giác lang thang hơn hai tiếng, thậm chí không biết bản thân đang ở đâu.

Lúc này, hắn mới thấy chân mình tê dại.

Dương Gia Thịnh tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống nơi ven đường, mặc kệ dòng xe cộ và người qua lại trước mắt. Tất cả cảnh vật xung quanh đều xa lạ.

Nam Châu rộng lớn là thế, nhưng nơi hắn quen thuộc cũng chỉ vỏn vẹn quanh quán 

"Bảo đảm bạn sẽ thích"—một góc nhỏ bé giữa thành phố này. Ở đây, hắn không có bạn học, không có bạn bè, cũng chẳng có người thân. Người thân thuộc nhất, chỉ có một mình Hứa Thuận Hòa.

Lúc ăn Tết, hắn gom góp đồ đạc, rời khỏi nhà, lòng chẳng hề nao núng, bởi vì hắn biết mình sẽ về Nam Châu, sẽ về 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!