Dương Gia Thịnh nằm dài trên giường anh nhà, ăn không ngồi rồi, lướt điện thoại.
Hôm nay là ngày thứ tư anh nhà rời đi, hắn đã ở lì trong tiệm ba ngày, hoàn toàn chẳng muốn bước chân ra ngoài. Hôm qua thử ra ngoài một lần, tự mình đi xem một bộ phim, dở tệ, phí cả tiền vé. Xem xong, dạo quanh một chút cũng chẳng thấy gì hay ho, mua ít đồ ăn rồi lại quay về.
Anh nhà không ở đây, hắn cảm thấy làm gì cũng chẳng có chút thú vị.
Lại mở WeChat, khung chat vẫn chỉ có mỗi một tin nhắn hắn gửi đi, trơ trọi:
"Anh ơi, anh ăn trưa chưa?" Nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều, mà anh nhà vẫn chưa trả lời. Hắn không biết tình hình bên đó thế nào, ba anh có qua cơn nguy hiểm chưa.
Hắn rất lo lắng anh nhà.
Sợ anh nhà thương tâm, sợ anh nhà quá mỏi mệt, sợ anh nhà quên ăn cơm.........
Chỉ hận không thể chạy ngay đến Định Giang, ở bên anh nhà, giúp anh được chút gì đó. Hắn có thể mua cơm, rót nước, chạy vặt, làm gì cũng được.
Nhưng anh nhà nói, ba anh em đều có mặt ở đó rồi, nhân lực đủ cả.
Phòng bệnh cũng chỉ có vậy, người đông chen chúc cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, bệnh viện không cho phép người ngoài ở lại qua đêm, chỉ có một người nhà được phép túc trực.
Ừ, theo lý mà nói thì thay phiên nhau ba người, chắc cũng không quá bận rộn mới phải. Nhưng mấy ngày nay, bất kể sáng hay tối, anh nhà đều rất ít khi trả lời tin nhắn của hắn. Nếu không phải sợ làm phiền anh trong phòng bệnh, hắn đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại rồi.
Dương Gia Thịnh ôm chặt lấy chăn của anh nhà, hít một hơi thật sâu.
Thơm quá.
Hắn nhớ anh quá.
Anh không ở đây, hắn làm gì cũng chẳng thấy vui, đến cả nấu cơm cũng không buồn làm. Mấy bữa nay toàn đại khái luộc mì, hoặc cắt hết đồ ăn trong tủ lạnh, trộn chung với gia vị rồi ném vào nồi cơm điện, nấu thành một nồi lẩu tạp nham ăn cả ngày.
Rầm ——
Là tiếng cửa cuốn bị kéo lên!
Dương Gia Thịnh trợn tròn mắt. Có động tĩnh dưới lầu! Phản ứng đầu tiên của hắn là: Không lẽ quên khóa cửa? Trộm vào nhà sao? Nhưng không thể nào! Hôm nay hắn có ra khỏi cửa đâu!
Dương Gia Thịnh nhảy dựng lên, hưng phấn mà lao xuống lầu.
Anh à ——
Quả nhiên là Hứa Thuận Hòa! Túi hành lý nhỏ đặt trên ghế, người thì đang trong phòng vệ sinh, rửa tay rửa mặt. Dương Gia Thịnh hớn hở đứng chờ ngay cửa, tíu tít hỏi:
"Anh ơi, sao anh về sớm vậy? Ba anh không sao rồi à? Sao anh không báo trước một tiếng? Để em ra đón chứ!"
Vừa nói, hắn vừa chạy thịch thịch thịch lên lầu, nhanh nhẹn lấy khăn sạch cho anh nhà, lại thịch thịch thịch chạy xuống, sợ không kịp.
Hứa Thuận Hòa vừa xoay người, đã thấy một chiếc khăn lông sạch sẽ đưa đến ngay trước mặt.
Anh hơi khựng lại, nhưng vẫn nhận lấy, từ tốn lau mặt.
Dương Gia Thịnh vẫn ríu rít hỏi không ngừng. Hứa Thuận Hòa chẳng đáp một lời, nhưng hắn cũng chẳng thấy lạ. Hỏi mãi không có câu trả lời, hắn đành chạy tới tủ lạnh, lôi xương sườn với thịt ra rã đông, nói tối nay sẽ nấu cơm.
"Anh ơi, hôm nay không đi lấy thịt heo à? Ngày mai có mở cửa tiệm không?" Dương Gia Thịnh hỏi.
Hứa Thuận Hòa cuối cùng cũng lên tiếng:
"Ngày mai nghỉ, mốt mở lại. Anh đi tắm trước, thay đồ rồi có gì nói sau."
Dương Gia Thịnh gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!