Chương 48: (Vô Đề)

Dương Gia Thịnh có lẽ nghĩ rằng Hứa Thuận Hòa bận rộn, không trả lời được tin nhắn nên không dám gọi điện thoại. Hắn chỉ gửi mấy dòng tin, kể vài chuyện râu ria.

[YANG: Anh ơi, tối nay em tự nấu bún ốc, cả cửa hàng hôi quá trời, em còn sợ anh mắng nữa.]

[YANG: Anh ơi, anh ăn tối chưa? Ăn gì rồi? Nhớ phải ăn uống đầy đủ đó.]

[YANG: Anh ơi, em dọn dẹp cửa tiệm xong hết rồi, mở cửa sổ thông gió rồi. Giờ định lên lầu xem phim đây.]

[YANG: Anh ơi, anh đang bận lắm à?]

[YANG: Anh ơi, nếu không em cũng không có chuyện gì làm, hay là em qua đó giúp anh một tay nhé?]

Mãi đến lúc này, Hứa Thuận Hòa mới chịu nhắn lại. Hắn sợ nếu mình không trả lời, con cún con này thật sự sáng mai leo lên tàu cao tốc chạy tới mất.

[Bảo đảm bạn sẽ thích: Không cần, ba anh em nhà anh đều ở đây, người cũng đủ rồi.]

[YANG: Anh có đủ tiền không? Em còn ba vạn đây, anh gửi số thẻ cho ta, ngày mai em ra ngân hàng chuyển cho anh.]

Hứa Thuận Hòa không biết phải diễn tả cảm giác khi đọc những dòng này của Dương Gia Thịnh như thế nào.

Một thiếu niên 18 tuổi, đem tất thảy chân thành của mình nâng trong lòng bàn tay, chỉ muốn dâng cho anh những gì mình có. Trước nay, anh là người luôn dốc hết những gì có được để vun vén cho gia đình. Đây là lần đầu tiên có người muốn dâng hiến tất cả những gì mình có cho anh.

[YANG:?]

[Bảo đảm bạn sẽ thích: Giữ lấy số tiền ấy đi, đừng lúc nào cũng lo chuyện người khác, lo mà gửi vào sổ tiết kiệm định kỳ của em đi.]

[YANG: Đã gửi.]

[Bảo đảm bạn sẽ thích: Tiền tiết kiệm cũng đừng rút lung tung.]

[YANG: Dạ.]

Một lát sau.

[YANG: Anh ơi, em có thể ngủ trong phòng anh không? Em nhớ anh.]

[Bảo đảm bạn sẽ thích: Ngủ đi.]

[YANG: Anh à.]

Trong đầu Hứa Thuận Hòa rối như tơ vò, đêm nay trằn trọc mãi mới ngủ được.

Sáng hôm sau, bác sĩ đi kiểm tra phòng xong, em út nhắn tin báo tình hình cho anh, sau đó không nói gì thêm. Đến ba giờ chiều, em gái thứ hai bất ngờ gọi điện thoại, hỏi anh có còn ở Định Giang không, cô muốn đến gặp anh một lát.

Em gái thứ hai đi thẳng từ bệnh viện tới, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Đã mười một năm hai người không gặp mặt, trong suốt thời gian đó, anh chỉ thấy em gái thứ hai qua màn hình điện thoại, qua mấy lần gọi video với cháu gái nhỏ, và qua những tấm ảnh cô thỉnh thoảng đăng trên mạng. Ảnh chụp luôn được chỉnh cho đẹp hơn, nhưng khi nhìn thấy em gái thứ hai bằng xương bằng thịt, Hứa Thuận Hòa mới nhận ra cô đã không còn là cô thiếu nữ mười mấy tuổi trong trí nhớ anh nữa, mà đã trở thành một người mẹ.

Vừa thấy anh, em gái thứ hai lập tức rơi nước mắt. Hệt như năm đó, khi cô còn là cô bé mười mấy tuổi, lặng lẽ khóc khi thấy anh cả xách hành lý rời đi, không dám cầu xin trước mặt ba, chỉ có thể đứng nhìn anh rơi nước mắt.

Hứa Thuận Hòa nói: "Đừng khóc, khóc nữa là anh cũng muốn khóc theo em mất."

Bụng em gái thứ hai đã lớn lên trông thấy, cô nói đã mang thai năm tháng. Hứa Thuận Hòa vội bảo cô ngồi xuống, hỏi cô đi bộ đến à, có mệt hay không.

Em gái thứ hai lau nước mắt, nói: "Không phải em đi bộ, chồng em ở dưới lầu chờ em, ảnh lái xe chở em đến đây. Sáng nay ảnh cũng vào bệnh viện thăm ba, để con gái ở nhà, nhờ bà nội nó trông cho."

Hai người ngồi nói chuyện về cuộc sống gần đây. Hứa Thuận Hòa kể về tiệm bánh bao nhỏ, nói rằng buôn bán vẫn ổn, đã thuê một nhân công. Em gái kể rằng chồng cô mới mua một chiếc xe điện, hiện giờ đang chạy dịch vụ chở khách, thu nhập cũng tạm ổn. Trước đây cô làm công trong xưởng, nhưng từ khi mang thai thì nghỉ ở nhà. Chờ sinh xong, gửi con cho bà nội trông, cô sẽ đi làm lại.

Cuộc sống mà, luôn là như vậy. Hai người nói chuyện một lúc, căn phòng dần chìm vào tĩnh lặng.

Em gái thứ ngước nhìn hắn, nói khẽ: "Anh cả, anh trông vẫn trẻ quá, không giống em, già rồi......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!