Hứa Thuận Hòa rõ ràng chỉ nói:
"Anh suy nghĩ một chút." Nhưng Dương Gia Thịnh lại như thể coi câu ấy là sự đồng ý. Đêm đó, hắn hận không thể ôm chặt anh ngủ luôn, nhưng cuối cùng vẫn bị chút lý trí còn sót lại của Hứa Thuận Hòa đẩy về phòng chứa đồ.
Đến quá nửa đêm, ba giờ sáng, Hứa Thuận Hòa vẫn theo thói quen rời giường xuống lầu. Anh phát hiện ly nước của mình đã được rót sẵn nước sôi, bột đậu đã rây mịn, lượng nước cũng canh chuẩn. Dương Gia Thịnh đã dậy từ lâu, rửa mặt sạch sẽ, tinh thần phấn chấn chờ anh.
Hứa Thuận Hòa giật nảy mình, hỏi hắn dậy từ lúc nào.
Dương Gia Thịnh nói: Ba giờ.
Nhìn bộ dạng hưng phấn như cả đêm không ngủ, vừa thấy anh đã chạy tới ôm chặt lấy.
Hứa Thuận Hòa bị vòng tay hắn vây chặt, gần như không thể giãy ra, vội nói:
"Đừng nháo! Mau đi rửa đậu, lát nữa còn mở tiệm!"
Dương Gia Thịnh phấn khích đến mức chỉ muốn quấn lấy anh, nhưng cũng không dám lỡ việc buôn bán, đành ngoan ngoãn buông ra, chạy đi rửa đậu.
Dù vậy, khi Hứa Thuận Hòa đang mướt mồ hôi xay đậu, chuẩn bị đổ vào máy làm sữa, vừa nhấn nút xong, hắn vẫn đi tới, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh nhà.
Việc này mùa hè năm nào hắn thường làm, trước kia chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng bây giờ, trong lòng Hứa Thuận Hòa lại len lén dâng lên một chút ngọt ngào khó nói thành lời...
Lau xong, Dương Gia Thịnh đột nhiên cúi đầu, nhanh như chớp hôn lên môi anh một cái.
Hứa Thuận Hòa sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
Nhưng Dương Gia Thịnh đã nhanh chân chạy đi, giả vờ bận rộn với rổ trứng gà.
Có lẽ, mùa hè thật sự sắp đến rồi.
Hôm nay nhiệt độ đã chạm mốc 28 độ, nhiều người trẻ đã mặc áo tay ngắn. Trong đám học sinh trung học xếp hàng trước cửa tiệm bánh bao chờ mua bữa sáng, có vài em cũng đã đổi sang đồng phục mùa hè.
Dương Gia Thịnh bận rộn đổ sữa đậu nành, Hứa Thuận Hòa đứng ở quầy giữ nhiệt, vội vàng gói bánh, lần lượt đưa cho từng học sinh rồi nhìn họ tất tả chạy đến tiết học đầu tiên.
Giữa lúc tất bật, Hứa Thuận Hòa thoáng thấy một nam sinh trung học xách hai túi đồ ăn sáng, bước ra khỏi đám đông. Cậu học trò lấy một ly sữa đậu nành, cắm ống hút, rồi đưa cho cô bé đang đứng đợi trước cửa tiệm. Cô bé nhận lấy, uống hai ngụm, sau đó hai người tay trong tay rời đi.
Yêu đương......
Hứa Thuận Hòa lặng lẽ suy nghĩ.
Anh đây là đang yêu đương sao? Là kiểu tình yêu giống bao người khác ư?
Anh từng kể với Dương Gia Thịnh rằng mình đã yêu một lần khi mười chín tuổi. Nhưng lần đó có thật sự là yêu không? Anh không biết. Người kia không giống Dương Gia Thịnh, chưa từng nói thích anh, chưa từng nói muốn cùng anh đi đến hết đời.
Từ sau mười chín tuổi, anh đã không còn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa. Anh cảm thấy, với dáng vẻ như mình, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể có một mối tình bình thường.
Suốt mười một năm qua, từng ngày từng đêm trôi qua trong cô đơn, đôi khi anh cũng tự hỏi, sau này liệu có thể tìm được một người ở bên, ít nhất là có ai đó cùng san sẻ cuộc sống hay không.
Những vị khách quen của tiệm bánh bao thường bảo với anh rằng, một mình kinh doanh tiệm ăn sáng vất vả quá, có hai người thì sẽ đỡ hơn. Thuê nhân công thì không lâu dài, chỉ có vợ chồng bên nhau mới có thể cùng gánh vác đến cùng.
Với người bình thường mà nói, tìm một người để chung sống cũng giống như tìm một người cùng làm việc.
Anh chưa từng chọn ai, cũng chẳng có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ mong đối phương chịu khó một chút, có thể chịu được vất vả của nghề làm bánh.
Thế nhưng, Dương Gia Thịnh còn tốt hơn bất kỳ ai mà anh từng nghĩ tới, tốt đến mức như không thật.
Mười tám tuổi, quá trẻ, trẻ đến mức như thể là sự bù đắp cho những tiếc nuối trong suốt mười một năm qua của anh.
Liệu điều này có thật không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!