Chương 43: (Vô Đề)

Ban ngày, mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ. Hai người cùng làm việc, bán bánh bao, đến trưa và chiều tối lại như cũ cùng nhau nấu cơm, ăn cơm trong yên lặng. Giống như chuyện xảy ra đêm qua chưa từng tồn tại.

Nhưng thời gian ban ngày trôi qua rất nhanh, bóng tối cũng đến rất mau.

Hứa Thuận Hòa giống như con chim nhỏ đã bị kinh động, vừa thấy mặt trời lặn là chỉ muốn tìm một chỗ mà trốn đi. Anh tranh thủ lúc Dương Gia Thịnh xuống lầu tắm rửa, vội vã chui vào phòng mình, đóng chặt cửa.

Mới chỉ hơn sáu giờ!

Thực ra, anh không nên tỏ ra sợ hãi và lùi bước đến mức này. Anh nên giống như lần đầu tiên từ chối Dương Gia Thịnh, đường hoàng mà nói với hắn rằng không thể.

Nhưng anh phát hiện ra bản thân làm không được.

Anh bật đèn lên, ngồi trong phòng bất an chờ đợi, đợi đến lúc Dương Gia Thịnh lên lầu.

Cả ngày hôm nay, anh đã nghĩ rất nhiều. Cuối cùng nghĩ đến, nếu thực sự không còn cách nào khác, thì đành phải thuê một căn phòng bên ngoài, bảo Dương Gia Thịnh dọn ra đó ở. Chỉ cần hắn đúng giờ đến quán làm việc là được.

Chỉ cần thời gian ngoài công việc không ở bên nhau, Dương Gia Thịnh sẽ không thể làm gì, và rồi những ý nghĩ của hắn cũng sẽ dần dần phai nhạt.

Anh thấp thỏm chờ đợi.

Từ khi đặt chân đến Nam Châu đến nay, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hoảng loạn đến vậy, lần đầu tiên không biết phải làm sao.

Ngay cả khi rời quê nhà lần đầu, trong túi chỉ vỏn vẹn hai trăm đồng, anh cũng chưa từng hoảng hốt. Bởi vì anh có tay có chân, anh biết mình phải làm gì để sống, chỉ cần chịu khó một chút, chịu khổ một chút, anh vẫn có thể cho mình một chốn dung thân.

Anh vẫn luôn nghĩ, nếu như bây giờ, khi đã ba mươi tuổi, anh có thể quay ngược thời gian trở lại năm mười chín tuổi, nhất định anh sẽ rất tự nhiên mà đối diện với tất cả, sẽ không sợ hãi, không bối rối như ngày đó nữa.

Nhưng khi chuyện xảy ra ngay trước mắt, anh mới nhận ra rằng mình vẫn hoảng sợ.

Anh thích một cậu trai mười tám tuổi.

Mười tám tuổi, với anh, vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa thật sự trưởng thành. Dù có là tuổi thành niên theo pháp luật đi chăng nữa, thì vẫn là mười tám tuổi!

Tại sao lại là mười tám tuổi?

Nếu là hai mươi tám thì tốt biết bao. Ba mươi tám tuổi cũng được. Như thế, anh sẽ có thể bình tĩnh suy xét đến khả năng giữa hai người, cũng sẽ vui vẻ đón nhận tình cảm từ đối phương.

Nhưng tại sao... lại là mười tám tuổi chứ?

Hứa Thuận Hòa thở dài.

"Anh ơi, anh đang nghĩ gì thế?"

Không biết từ lúc nào, Dương Gia Thịnh đã bước vào phòng, đứng bên cạnh anh, vừa lau mái tóc còn ướt, vừa tò mò nhìn anh.

Cậu cún con năm nào giờ lại cao thêm, có lẽ đã chạm mốc 1m85. So với năm trước mới đến, giờ đây hắn đã có thêm nhiều thịt, không còn là cậu thiếu niên gầy gò yếu ớt ngày ấy nữa, mà là một chàng trai cao lớn, vai rộng chân dài, dáng người gầy nhưng săn chắc.

Để thuận tiện hơn, hắn đã tự mình cắt đi mái tóc mềm mượt, chỉ vào tiệm cắt tóc nhỏ ở cuối phố cắt gọn thành kiểu tóc húi cua, làm lộ rõ từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt. Làn da vốn rám nắng khi còn làm việc ở công trường giờ đã nhạt bớt sau gần một năm ở tiệm bánh bao.

Chưa đầy một năm, cậu thiếu niên ấy đã hoàn toàn lột xác thành một người đàn ông trưởng thành.

Phải đến tận bây giờ, khi Dương Gia Thịnh một lần nữa thổ lộ, một lần nữa làm ra những hành động vượt quá giới hạn, Hứa Thuận Hòa mới thật sự nhận ra—trước mặt anh không còn là một đứa trẻ nữa, mà là một người đàn ông thực thụ.

Dương Gia Thịnh vẫn chăm chú nhìn anh, ánh mắt tò mò như cũ.

Toàn thân hắn đã thay đổi, duy chỉ có đôi mắt vẫn chưa kịp trưởng thành—vẫn là ánh mắt của một chú cún con bám người, vừa dính vừa ướt át.

Hứa Thuận Hòa nói:

"Ngồi xuống, anh có chuyện muốn nói với em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!