Chương 39: (Vô Đề)

Dương Gia Thịnh rướn người lại gần, tựa bả vai vào anh nhà, giọng điệu đầy uất ức: "Anh không nấu mì cho em, nên em mới ra ngoài ăn..."

"Ra khỏi nhà từ hơn năm giờ, mà ăn một bữa cơm đến tận bốn tiếng? Em ăn cái gì vậy?" Hứa Thuận Hòa vừa cởi giày vừa nói, giọng có chút khó chịu.

Dương Gia Thịnh vội vàng giải thích: "Em cũng không biết nên ăn gì, không để ý một chút thì xe buýt đã chạy xa rồi. Xuống bừa ở trạm nào đó, tìm đại một tiệm hamburger ăn. Sau đó ngồi trong quán lướt điện thoại, một mình chán quá, không biết làm gì nên đi bộ về. Không ngờ lại đi hơn một tiếng..."

Hứa Thuận Hòa liếc hắn một cái, lại nhìn gương mặt hắn bị gió thổi đến hơi ửng đỏ, tiện tay đưa lên sờ thử: "Trời lạnh thế này mà đi bộ hơn một tiếng? Không sợ bị đông cứng à?"

Dương Gia Thịnh cười hì hì: "Anh ơi, anh lo cho em à?"

Hứa Thuận Hòa đứng dậy đi xuống lầu rửa tay rửa mặt. Anh vốn sạch sẽ, hễ tay chạm vào giày là phải rửa ngay.

Dương Gia Thịnh lon ton chạy theo, vừa đi vừa lầm bầm: "Em không thấy lạnh chút nào. Anh mua áo khoác tốt thật, vừa giữ ấm lại cản gió. Tay em còn ấm lắm, đi lâu vậy mà còn toát mồ hôi nữa."

Cuối cùng, Hứa Thuận Hòa cũng không nhịn được mà quát khẽ: "Toát mồ hôi thì mau đi tắm đi! Khuya rồi còn chưa ngủ, mai dậy lúc ba rưỡi được chắc? Công việc trong tiệm còn định làm nữa không?"

Dương Gia Thịnh vội vàng dạ một tiếng, chạy lên lầu lấy quần áo đi tắm.

Chờ hắn tắm rửa xong bước ra, anh nhag đã nấu sẵn một chén trà gừng, còn nóng hổi, đặt trên bàn cán bột.

Anh nhà nhìn thấy hắn ra, chỉ nói một câu: "Uống hết đi." Rồi xoay người lên lầu.

Dương Gia Thịnh vội vàng bưng chén trà gừng lên, uống một hơi cạn sạch. Hơi ấm lan từ dạ dày ra khắp cơ thể, khiến hắn cảm thấy khoan khoái lạ thường. Rửa chén xong, hắn vui vẻ lên lầu, thấy đèn trong phòng anh nhà đã tắt. Hắn biết bây giờ không thể tùy tiện xông vào phòng nữa, phải để cho anh mình một chút không gian để bình tĩnh lại.

Dù sao thì... anh nhà quan tâm hắn, không hề ghét bỏ hắn, cũng không phải không thèm để ý đến hắn.

Chui vào ổ chăn, hắn lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được. Có lẽ là do vừa đi bộ quá lâu, cơ thể vẫn còn nóng hầm hập, lại thêm một chén trà gừng, cả người như bừng bừng sức sống, từng tế bào đều như đang rộn ràng.

Hắn định lấy điện thoại ra nghịch một chút, vừa mới mở khóa màn hình, đã nghe thấy giọng anh mình vang lên từ phòng bên cạnh:

"Bớt nghịch điện thoại lại đi, đừng có xem mấy thứ linh tinh trên đó nữa."

Dương Gia Thịnh giật nảy mình.

Sao anh nhà biết hắn đang chơi điện thoại?

Hắn nhanh chóng khóa màn hình, nói: "Rồi, anh à. Chỉ là em hơi khó ngủ thôi. Em đâu có xem mấy thứ linh tinh."

Một lát sau, anh nhà lại lên tiếng: "Chẳng phải em nói đã xem mấy cái video nam với nam ở bên nhau rồi đó sao? Chẳng phải mấy thứ linh tinh thì là gì?"

Dương Gia Thịnh nói thầm: "Cái đó sao có thể gọi là linh tinh được chứ? Rất nhiều người xem mà, còn có rất nhiều lượt thích nữa..."

"Đó là thế giới trên mạng, không phải thế giới thực." Anh nhà đột nhiên trở nên hơi kích động. "Chúng ta không sống trong điện thoại."

Dương Gia Thịnh chợt hiểu ra—thế giới của người đồng tính không hề đẹp đẽ, ngăn nắp, lung linh như trong những đoạn video ngắn mà hắn đã xem. Anh nhà không chấp nhận, cũng là chuyện bình thường.

"A Thịnh, chuyện này cứ để nó qua đi, coi như chưa từng có gì xảy ra." Giọng anh nhà trong bóng tối nghe lạnh lùng và dứt khoát vô cùng.

"Em nhỏ hơn anh mười hai tuổi, còn nhiều chuyện chưa từng trải qua, chưa hiểu hết được đâu. Chẳng qua là em xem quá nhiều thứ trên điện thoại, lại chỉ suốt ngày ở bên anh, nên mới nảy sinh ảo giác thôi. Sau này anh sẽ cho em nghỉ nhiều hơn, em ra ngoài chơi với đồng hương, kết thêm bạn mới, gặp gỡ mấy cô gái, rồi sẽ tìm được người phù hợp mà ở bên. Đến lúc đó em sẽ hiểu, tất cả những gì em đang cảm thấy bây giờ chỉ là ảo giác.

Ngày còn dài, em rồi sẽ gặp một cô gái tốt, kết hôn, sinh con, gia đình ấm áp vui vẻ. Đến khi đó, anh nhất định mừng cho em một bao lì xì thật to."

Trong phòng, không gian trở nên lặng như tờ.

Dương Gia Thịnh uống xong chén trà gừng, hơi ấm chạy khắp người, nhưng máu lại như nguội lạnh, trong lòng trống rỗng một khoảng, nặng nề khó chịu.

Một ngày, vui vẻ, rồi lại đau lòng, lại vui vẻ, rồi lại buồn bã.

Lần đầu tiên trong mười tám năm sống trên đời, hắn nếm trải loại cảm giác này—ấm lạnh đan xen, như thể bị vùi trong chảo dầu mà dày vò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!