Hai ngày mồng hai, mồng ba, Dương Gia Thịnh nhẫn nại, kiềm chế, không đi làm phiền anh mình.
Anh nhà luôn nhốt mình trong phòng không ra ngoài, ngay cả bữa sáng cũng chỉ ăn được vài miếng. Dương Gia Thịnh cố gắng kìm nén, lặng lẽ xuống lầu quét dọn, lau sạch từng góc tủ, từng mặt bàn vốn đã gọn gàng ngăn nắp.
Hắn đun nước, rót vào hồ nước ấm, đặt trước cửa phòng anh mình, gõ cửa nói:
"Anh ơi, nước để trước cửa cho anh."
Tới chín giờ hơn, hắn ra ngoài mua đồ ăn, trở về rửa rau, chặt sườn, thái rau, nấu cơm, làm hai món ăn với một bát canh.
Xong xuôi, hắn lại lên gõ cửa phòng anh mình:
"Anh ơi, xuống ăn cơm."
Hai mươi phút trôi qua, lại gõ cửa:
"Anh ơi, đồ ăn nguội rồi."
Ba mươi phút sau, lại gõ: Anh ơi, em đói lắm.
Cuối cùng, anh nhà cũng xuống lầu. Nhưng không thèm nhìn hắn lấy một lần, chỉ im lặng ngồi xuống, ăn xong bữa cơm thì rửa sạch chén đ ĩa, sau đó lại lên lầu. Dương Gia Thịnh cũng không để tâm, cứ lặng lẽ thu dọn chén đũa, bệ bếp.
Đến tối, vẫn là hắn vào bếp nấu ăn, vẫn là hắn kiên nhẫn đi gọi anh nhà xuống dùng bữa, mà anh nhà vẫn không nói với hắn nửa lời.
Dương Gia Thịnh cũng không thấy phiền, hắn nghĩ anh nhà cần thời gian để tiếp nhận.
Mồng bốn, Bao Ngươi Thích mở cửa trở lại. Từ mồng ba, hai người đã bận rộn chuẩn bị. Họ đem tất cả dụng cụ cần rửa ra làm sạch một lượt. Buổi chiều, cả hai cùng nhau trộn nhân bánh. Hôm nay khách chưa đông, Hứa Thuận Hòa chỉ định làm hai trăm cái bánh bao, một lát đã xong.
Anh nhà múc một ít nhân xào, nấu một bát mì, rưới nhân thịt đậm đà lên trên, làm một bát mì thịt kho. Anh nhà ăn xong, rửa sạch chén đũa rồi lẳng lặng lên lầu, chẳng thèm ngoái lại.
Dương Gia Thịnh có chút tủi thân, anh nhà làm mì thịt kho mà chẳng nấu cho hắn một bát!
Dẫu biết không nên so đo với anh mình, nhưng lòng vẫn hơi ấm ức, hắn dứt khoát chẳng nấu nướng nữa, đi ra ngoài ăn đồ ăn nhanh.
Trên đường phố không khí vẫn còn rộn ràng, mới mồng ba Tết, năm mới còn chưa hết. Dương Gia Thịnh nghĩ, đáng lẽ nên cùng anh nhà ra ngoài dạo một vòng, hai ngày nay vì anh nhà giận dỗi mà chẳng đi đâu cả.
Ngày mai cửa tiệm lại mở, hắn còn có mấy ngày nghỉ, nhưng anh nhà thì chỉ có ba ngày Tết, trong đó hai ngày còn trôi qua trong hờn giận.
Nói cho cùng, vẫn là chính Dương Gia Thịnh sai.
Quá vội vàng, quá thiếu kiên nhẫn.
Hai ngày nay, hắn bắt đầu tìm hiểu về tình yêu đồng giới trên điện thoại. Trước đây, hắn chưa từng nghĩ mình có thể là người đồng tính. Nhìn lại quá khứ, hắn dường như chưa bao giờ bài xích người khác giới. Ít nhất thì, phim người lớn hắn vẫn xem, mà cũng có phản ứng.
Lần theo những thông tin trên mạng, hắn biết rằng thế giới này không chỉ có đồng tính luyến ái, mà còn có cả song tính luyến ái. Hắn nghĩ có lẽ mình thuộc dạng đó—dù sao trước khi quen biết anh nhà, hắn chưa từng nghĩ sẽ thích một người cùng giới.
Những gã đàn ông xung quanh hắn ai nấy đều thô lỗ, cẩu thả, chẳng có chút quy củ nào.
Chỉ có anh nhà là khác biệt. Sạch sẽ, thơm tho, khiến hắn chỉ muốn mỗi ngày đều được ôm anh mình ngủ.
Anh nhà chắc chắn chưa từng nghĩ tới chuyện thích một người cùng giới. Hắn phải từ từ, để anh nhà có thời gian thích nghi. Bước vào một mối quan hệ như vậy sẽ phải đối mặt với quá nhiều điều. Anh nhà lại là người bảo thủ, nhất định sẽ rất khó chấp nhận.
Dương Gia Thịnh tìm một cửa hàng hamburger, ngồi xuống, nuốt hai cái nguyên vẹn, vừa ăn vừa lướt điện thoại, đọc những chia sẻ trên mạng. Điều gây áp lực lớn nhất đối với một người đồng tính chính là gia đình—nhưng điều này lại không tồn tại ở hắn.
Nếu là ông bà nội, có lẽ hắn còn lo họ không chấp nhận được mà đau lòng, nhưng ba mẹ hắn thì có gì đáng để bận tâm? Vốn dĩ tình cảm đã nhạt nhẽo, chỉ cần tìm một cái cớ không về quê, họ căn bản không can thiệp được gì vào cuộc sống của hắn.
Vậy còn gia đình anh hắn thì sao?
Nhưng dù không phải là đồng tính luyến ái, anh hắn cũng đã cắt đứt liên lạc với gia đình rồi, vậy thì có cần để t@m đến áp lực từ họ nữa không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!