Hứa Thuận Hòa nhìn hắn, rồi dời ánh mắt đi, hỏi: Nghe rõ chưa?
Dương Gia Thịnh bất đắc dĩ đáp:
"Anh à, em đâu phải đứa trẻ không hiểu chuyện, em đã trưởng thành rồi."
Hứa Thuận Hòa không dám nhìn hắn, chỉ hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
"Cái gì mà sinh trưởng phát d*c, em đâu phải học sinh trung học! Cái thời kỳ đó em qua lâu rồi. Anh à, em không phải kẻ ngốc, em biết yêu là thế nào, biết thích một người là ra sao. Em Ta không thể nào chỉ vì nhất thời xúc động mà tùy tiện làm vậy với anh..." Dương Gia Thịnh càng nói giọng càng nhỏ, đến cuối cùng lại có chút ấm ức,
"Em thật sự chỉ muốn như vậy với anh thôi."
Tai anh nhà lại đỏ, đỏ đến đáng thương.
"Em, em không hiểu..." Hứa Thuận Hòa lắp bắp, cứ lặp đi lặp lại câu đồng dạng,
"Em chưa từng thích ai khác, làm sao biết mình thích nam hay thích nữ? Chuyện này không thể tùy tiện nói ra..."
"Em thích anh, em thích anh, anh à. Em thích con trai, nhưng người con trai duy nhất em thích là anh." Dương Gia Thịnh nhấn mạnh.
Mỗi lần hắn nói một chữ thích, ánh mắt anh nhà lại càng thêm hoảng loạn, hàng mi khẽ run, như thể đang cố trốn tránh điều gì đó.
Dương Gia Thịnh nghĩ, có lẽ anh mình chưa quen, bởi vì đồng tính luyến ái vốn không phổ biến, anh mình bị dọa cũng là bình thường thôi. Chỉ là anh mình ca cần thêm thời gian để chấp nhận rằng bản thân không giống những người khác. Nhưng hắn cảm nhận được rất rõ ràng—anh hắn có thích hắn.
Dẫu vậy, Hứa Thuận Hòa vẫn kiên quyết bác bỏ suy nghĩ kỳ quặc của hắn, kiên trì nói:
"Em không hiểu cái gì là nam thích nam."
Em hiểu!
Dương Gia Thịnh nhấn mạnh,
"Nam thích nam chính là em thích anh, cảm thấy anh đẹp, anh thơm, anh ở bên cạnh em là em muốn ôm. Nhắm mắt lại thì chỉ nghĩ đến anh, nghĩ đến đến mức trong đầu toàn là những ý nghĩ không đứng đắn..."
Dương Gia Thịnh nói hết, hoàn toàn bỏ qua chút tự tôn cuối cùng của mình. Nếu là trước đây, hắn cũng không tưởng tượng nổi bản thân có thể nói ra những lời này trước mặt người mình thích.
Nhưng hôm qua, hắn đã làm ra chuyện còn chẳng biết xấu hổ hơn—ôm lấy eo anh mình, rồi cứ thế mà...
Anh hắn nghe không nổi nữa, mặt đỏ bừng, ngay cả mí mắt cũng nhuộm sắc hồng.
Aiz, đáng yêu quá chừng.
Dương Gia Thịnh nghĩ, sao trên đời lại có người xấu hổ đến mức mí mắt cũng đỏ lên như vậy chứ.
"Đó là bởi vì em còn trẻ, tinh lực tràn đầy, bị dồn nén lâu ngày nên mới..." Hứa Thuận Hòa suýt nữa không nói nổi nữa, nhưng anh hít sâu một hơi, cắn răng tiếp tục,
"Nửa năm qua, em ở trong tiệm, chỉ nói chuyện với một mình anh, đương nhiên là không có chỗ phát ti3t tinh lực, rồi hiểu lầm chính mình..."
Anh hắn thậm chí không dám nói hai chữ thích anh.
Dương Gia Thịnh hỏi lại:
"Anh, vậy nửa năm nay anh cũng chỉ ở với em, chỉ nói chuyện với mình em, vậy anh có thích em không?"
Hứa Thuận Hòa ngây ngẩn cả người.
"Em... em... Anh, anh xem em như em trai, làm gì có cái loại ý nghĩ đó! Em đừng nói bậy!"
Bị bắt ngay sơ hở, anh nhà nhất thời luống cuống, không biết phản bác thế nào. Càng nói càng lắp bắp, muốn tìm thêm lý do nhưng nghĩ hoài chẳng ra, chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy câu cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!